Chương 17: Hoà nhập
“Nơi ở, quần áo, và tiền. Chúng ta cần ba thứ đó để hoà nhập vào chỗ này trước khi có thể bắt đầu nghiên cứu cách sửa tàu. Mà quan trọng nhất hiện tại chắc chắn là quần áo rồi, ta không thể mặc đồ lính gác mỗi ngày được.” Phan Xích vừa nói, tay vừa cầm bút viết kế hoạch lên chiếc màn hình cảm ứng mà hắn mang theo, thứ đã được bọc kín đằng sau bằng vải thô trắng lấy từ bộ đồ của bang Viêm Thủ để nguỵ trang nó thành một quyển sổ.
“Quần áo, vậy thì khá dễ. Chúng ta đang ở một khu chợ, chắc chắn kiểu gì cũng có người bán. Tiền bạc thì chúng ta cũng có một khoản đủ từ bọn Viêm Thủ và đám đạo tặc, có thể dùng để thuê trọ. Nhưng mà nếu muốn thực sự tiến hành nghiên cứu có lẽ cần nhiều tiền hơn đấy.” Đỗ Nhân nói, tay cầm cốc trà lên uống. Hắn ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa nơi quán ăn mà chúng đang ngồi, dường như đang cố gắng suy nghĩ một điều gì đó.
“Vậy đi. Chúng ta mua quần áo, sau đó tìm nơi trọ để thay ra rồi giả vờ như là người ở đây, còn về tiền mua nhà riêng để thuận lợi nghiên cứu thì chúng ta có thể hỏi dân bản địa, chắc chắn thể nào cũng phải có một cách kiếm bộn tiền trong chốc lát.” Phan Xích trả lời, tiếp tục ghi chép tất cả mọi thứ.
“Ông chủ ! Tính tiền !” Đỗ Nhân nói. Sau đó cả hai đứng lên và bước ra khỏi quán sau khi thanh toán những phần ăn. Chúng đi vài vòng quanh khu chợ, dừng lại ở một quầy bán trang phục để mua một vài bộ quần áo tốt, tiện thể thu thập thêm thông tin từ người bán.
“Vị huynh đài à, ngươi là từ đâu đến vậy a ?” Đỗ Nhân nói.
“Quê nhà của ta trước kia là về phía Đông đại lục, Vịnh Hải Môn a. Chỗ đó toàn là làng chài, ta không hề thấy thoải mái chút nào nên đã đến đây làm ăn.” Người bán phục trang trả lời.
“ y da, thật là trùng hợp làm sao. Bọn ta cũng chính là từ Vịnh Hải Môn mà đến được thành bang này, cuối cùng cũng gặp được một huynh đài đồng hương.” Đỗ Nhân nói, hắn ra vẻ vô cùng vui mừng, rồi bắt đầu hạ giọng xuống. “Huynh đài, ngươi ở đây lâu, chắc cũng là người có kinh nghiệm kiếm chác a. Chúng ta vừa mới đến, hiện tại đang hơi thiếu ngân lượng một chút, ngươi có thể giúp ta kiếm thêm không chứ hả ? Ta sẽ hậu tạ ngươi một phần nếu kiếm được nhiều.”
“Chẳng phải các ngươi là lính gác sao ? Làm sao là người mới được ?” Người bán phục trang thắc mắc.
“Ngươi thấy đó huynh đài à, chúng ta là lính gác, suốt ngày chỉ có canh cửa cho thành bang này, chả thể khấm khá hơn được, nay đã giải ngũ rồi định kiếm chác thêm để ăn chơi cho sung sướng a. Ta không hề muốn chôn chân ở mấy cái cổng thêm nhiều năm đâu, mới có vài tháng canh gác mà bọn ta đã cảm thấy như người mới đến đây rồi, thiếu hiểu biết vô cùng a.” Đỗ Nhân nói.
“Ngươi nói cũng có một phần chí lí, ta trước kia cũng từng là lính gác. Đãi ngộ ở đây rất là tệ nếu ngươi chỉ là lính quèn, nhưng mà ta mù quáng vì mong muốn cơ hội thăng chức, nên đến tận khi trạc tứ tuần thì ta mới giải ngũ a. Đến lúc này thì cũng chỉ có thể bán phục trang để hi vọng trở thành phú hào mà thôi, ta thấy các ngươi tuổi trẻ lại có chí cầu tiến, thôi ta cũng chỉ cho ngươi cách này kiếm bộn tiền trong chớp mắt.” Người bán phục trang trả lời, hắn đồng thời ra hiệu cho Đỗ Nhân lại gần hơn. “Nếu ngươi có đủ thực lực, thì hội thợ săn đang chiêu mộ thêm người mới đó. Tin ta đi, không có cách nào kiếm ngân lượng nhanh như săn đám dị thú đâu, chỉ cần lấy được những bộ phận quan trọng của chúng nó thì ngươi đã ních đầy tất cả các túi rồi. Nếu may mắn săn được vài con quý hiếm, ngươi có thể để dành cho con cháu đời sau ăn xài thoải mái rồi a.”
Đỗ Nhân nghe thấy, biểu cảm hưng phấn hiện rõ trên mặt, hắn liền thốt lên: “ y da, quả thực là diệu kế. Có vẻ hơi mạo hiểm, nhưng mà cả ta và bằng hữu đây cũng đều có kinh nghiệm chiến đấu đủ dùng. Đa tạ vị huynh đài đã mách nước.”
“Các ngươi đi thẳng ra ngoài khu chợ, chếch sang bên trái ngã tư một tí là sẽ gặp một nhà trọ lớn. Nếu ta không nhầm thì đám thợ săn sẽ đến đó mỗi bảy giờ tối hàng ngày để tuyển người, sau khi chúng đi săn xong. Chỉ cần đến gặp và xin vào là được, kể cả ngươi không thể chiến đấu thì vẫn có thể làm mồi nhử nên chúng sẽ rất dễ trong khâu tuyển chọn này thôi.” Người bán phục trang nói. “À, cách phân biệt chúng cũng dễ, mang theo v·ũ k·hí kỳ quặc này, và cả những bộ trang phục kỳ quặc nốt.”
“Vậy là đủ thông tin rồi, chúng ta xin cáo từ để còn kịp đến nơi. Đa tạ huynh đài lần nữa.” Đỗ Nhân nói xong, chắp tay chào và cùng Phan Xích rời đi. Chúng thay những bộ phục trang ở một nơi vắng vẻ, trước khi di chuyển đến quán trọ phía ngoài khu chợ mà thương nhân phục trang đã chỉ.
“Sáu giờ chiều, một giờ nữa là bọn thợ săn quái vật sẽ đến. Giờ cứ thuê phòng, sắp xếp đồ đạc cho kỹ rồi hãy tính đến chuyện đăng ký, mấy đồng bạc còn lại này chắc cũng đủ dùng.” Đỗ Nhân nói. Cả hai sau khi lấy phòng đã xếp vào một số đồ dùng không quá quan trọng, đồng thời cũng thả con chó đã bị nhốt một ngày trong hành lý ra. Nó vui mừng vẫy đuôi, nhưng vẫn im lặng theo lệnh chủ vì nhà trọ thường không cho động vật vào trong.
“Eski, ở yên đây nhé. Bọn tao sẽ xuống dưới một chút thôi.” Phan Xích nói, rồi cùng Đỗ Nhân đi xuống sảnh nhà trọ để tham gia hội thợ săn.
Ngay trong sảnh chính của khu nhà trọ, một đám người đang ngồi. Tất cả họ, cả nam cả nữ, đều mang những vật dụng kỳ lạ, trông như những v·ũ k·hí có lưỡi bằng xương. Tuy cùng chất liệu, nhưng cách thiết kế của mỗi món v·ũ k·hí của từng người đều khác nhau, có kẻ mang kiếm dài, có kẻ mang hái, có người cầm rìu và cả một thanh đao cỡ lớn,…nhìn vào họ, Đỗ Nhân cũng nhận biết được đây chính là những thợ săn quái vật mà gã thương nhân phục trang nói đến. Hắn liền tiếp cận họ và cất lời: “ Các vị liệp hộ, ta nghe nói các vị cần người mới. Có thể cho chúng ta gia nhập vào cuộc săn tiếp theo không ?”
Những thợ săn quái vật kia đều nhìn vào hắn, cả mười người.
“Tiểu tử, chứng nhận của ngươi đâu ?” Người cầm rìu nói.
“Khoan đã, không phải các vị tuyển tất cả những ai muốn gia nhập à ?” Đỗ Nhân ngạc nhiên.
“Lũ quái càng ngày càng thông minh, chúng sẽ bỏ qua những kẻ vô dụng và mồi nhử để t·ấn c·ông thợ săn, bọn ta có tuyển thêm cũng không tác dụng. Hiện tại chỉ có những kẻ có khả năng đối đầu với lũ quái vật thì bọn ta mới nhận, thấp nhất cũng phải qua ba năm đào tạo dưới Địa Long Võ Phái, ngươi không có chứng nhận qua môn của chúng thì ta mặc nhiên không thể tuyển vào hội.” Tên thợ săn cầm rìu nói, bình thản quay lại phía bàn và cầm chén nốc cạn thứ chất lỏng màu đỏ đậm bên trong. “Nhưng mà nếu ngươi có đam mê săn bắn.” Hắn lại nói tiếp, tay cầm một miếng xương hình vuông có khắc chữ đưa ra sau lưng. “Thì sao không học võ cho đầy đủ rồi ba năm nữa quay lại tìm ta nhỉ ? Cầm lấy này, cứ đưa cái này cho lão ghi danh đại hội võ thuật rồi nói là Lý Bạch Lang kêu các người tham gia lão sẽ xếp cho hai ngươi vào trước một vòng. Nếu các ngươi tự thân vào được thêm ba vòng nữa, thì đã có thể trở thành môn đồ của Địa Long rồi.”
Đỗ Nhân cầm lấy miếng xương vuông, nhìn ngắm một hồi rồi nói: “Đa tạ quý nhân đã giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ trở lại đây sau ba năm luyện tập.”
“Nếu ta còn sống sau ba năm đó, ta chắc chắn sẽ chào đón ngươi.” Tên cầm rìu nói, và tất cả thợ săn cười thật lớn. Nhưng Đỗ Nhân và Phan Xích hoàn toàn không quan tâm, trong tâm trí chúng lúc này chỉ có kế hoạch làm sao để tham gia đại hội võ thuật mà gã thợ săn kia nói tới.