Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 34: Đứa bé không có mẹ là đáng thương nhất




Chỉ là Khưu Thiên Trường không thuận theo bỏ qua cho tôi, anh ấy gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi tắt điện thoại, quyết định không thừa nhận rốt cuộc chính mình đã nhắn cái gì. Nhưng mà điện thoại vang lên một lần lại một lần, có vẻ nó đặc biệt cố chấp giống anh ấy vậy.

Tôi không còn cách nào khác nên đành phải nhận điện thoại, cố gắng để cho giọng của mình bình thường một chút, tôi hờ hững nói: “Tất cả những gì em nói đều do ấn nhầm chữ, anh đừng hỏi nữa có được không?”

“Ấn nhầm cái gì? Cậu và Tiêu Lạc Thiên xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Hân ở bên kia điện thoại hỏi lại.

Trong lòng tôi giật mình, tự vỗ ngực mình cho đỡ sợ. Thật may quá, lời tôi vừa mới nói không bất kỳ chỗ nào không ổn. Nếu vừa rồi tôi thật sự kêu lên tên Khưu Thiên Trường, vậy thì là một chuyện cực kỳ phiền phức. Tuy rằng Trương Hân là bạn tốt của tôi, cô ấy.sẽ không phản bội tôi nhưng tôi rất sợ phiền toái và càng không muốn giải thích cái gì.

Trước khi tôi hoàn toàn phân rõ giới hạn với Tiêu Lạc Thiên, ít nhất tôi cũng không thể để mọi chuyện ầm ĩ lên. Như vậy thì đối với người nào cũng không có lợi, tôi hoảng hốt nói: "Tớ và anh ta cãi nhau cũng không phải ngày một ngày hai, cậu không cần phải kinh ngạc như vậy. Cậu tìm tớ có việc gì à?" “Cậu đấy, chính là cậu đối xử quá tốt với Tiêu Lạc Thiên. Người đàn ông này chính là kẻ đê tiện, cậu càng đối tốt với anh ta thì anh ta càng không quý trọng cậu. Trái lại, anh ta còn coi lòng tốt của cậu là chuyện đương nhiên. Lần trước ở câu lạc bộ, tớ tạo cơ hội rồi bày ra trước mặt hai người mà anh ta vẫn cứ không cho cậu lối thoát, đáng đời anh ta bị bẽ mặt.”

Trước kia Trương Hân cũng khuyên tôi, bảo tôi phải thận trọng trong chuyện lấy Tiêu Lạc Thiên, cũng bảo tôi đừng vì vui sướng nhất thời làm đầu óc mê muội mà không biết mình là ai. Nhưng lúc đó lòng tôi tràn đầy sự vui mừng như điên khi đối tượng thầm mến trở thành chồng mình, cho nên đã coi lời nói của cô ấy như gió thoảng bên tai.

Nếu ban đầu tôi cẩn thận và nghiêm túc một chút, biết mình là ai thì cũng sẽ không trở thành như bây giờ. Một người phụ nữ có chồng, không công việc không tiền bạc, chỉ biết dựa vào tiền tiêu vặt của Tiêu Lạc Thiên cho để sống qua ngày. Mỗi ngày tôi đều đi lại vây quanh anh ta, cuộc sống cứ trôi qua như thế trong hai năm. Tôi suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả bản thân tôi cũng phải khinh bỉ và chối bỏ chính mình. Có bao người đàn ông sẽ thích một người phụ nữ như vậy chứ?

"Được rồi, cậu đừng ở đó nói mấy chuyện mất hứng nữa. Chẳng mấy khi tâm trạng tớ tốt, cậu muốn làm gì, chỉ cần tớ có thời gian sẽ đồng ý với cậu." Tôi đổi chủ đề, không muốn để cho tâm trạng tốt của lại bị khói mù bao phủ.

"Là lỗi của tớ, không phải mấy người nhà họ Đường muốn tổ chức dạ tiệc vào ngày mai sao? Thiệp mời cũng phát đến tay tớ, làm bạn tốt của cậu, nhà khác tớ có thể không đi nhưng nhà họ Đường thì tớ không thể không đi. Chỉ là, ngày mai tớ thật sự không có thời gian rảnh, cậu đừng giận tớ." Trương Hân đặc biệt trịnh trọng nói.

Tôi nghe tin này vào trong tai, cảm thấy có chút hoang đường. Chuyện nhà họ Đường tổ chức dạ tiệc, ngay cả người ngoài như Trương Hân còn biết mà con gái nhà họ Đường là tôi đây lại một chút cũng không biết chuyện này. Tôi dùng sức hít một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.

Không phải tôi đã tập mãi thành thói quen rồi sao? Tôi đã bị coi thường, bị cướp đi toàn bộ cũng không có ai đoái hoài. Ngoài việc tôi có cùng họ Đường ra, thậm chí tôi không tìm được một chút liên hệ nào với nhà họ Đường, có lẽ chỉ còn mối liên hệ máu mủ là không còn cách nào dứt bỏ được.

“Bởi vì Nhan Như Ngọc trở lại nên tổ chức dạ tiệc sao?” Tôi không thể tưởng tượng nổi mình có thể bình tĩnh để hỏi câu này.

Dường như Trương Hân mới phát hiện ra, giọng điệu cô ấy hơi buồn: “Nhà họ Đường sẽ không, không thông báo với cậu chứ, tớ…”

Tôi biết cô ấy muốn an ủi tôi, nhưng có đôi khi lời an ủi cũng không có chỗ dùng, tôi thờ ơ cười một tiếng: “Nhà họ Đường vốn dĩ không yêu thích tớ, không phải ngày đầu tiên cậu mới biết tớ đâu. Dù sao cũng không phải tổ chức dạ tiệc cho tớ, nếu cậu không muốn đi thì không cần đi.”

Tới sáng ngày thứ hai bố tôi mới gọi điện thoại cho tôi, giọng ông ta rất lạnh nhạt, mở miệng ra đã chỉ trích tôi: “Như Ngọc đã về mấy hôm rồi, con cũng biết em về nhà. Con là chị mà lại không tới nhìn em một chút, trong mắt con còn có người bố này hay không?”

Tôi đã quen bị đổ trách nhiệm, bất kể tôi làm gì cũng sai còn Nhan Như Ngọc làm gì cũng đúng, đây là quy tắc sinh tồn trong nhà khi tôi còn bé. Tôi lạnh lùng nói: "Bố, con mới sảy thai vừa được xuất viện, vẫn cần phải bồi dưỡng thân thể."

Tôi không phải muốn kể khổ nhưng dĩ nhiên bố tôi cho là như vậy, giọng điệu càng không tốt: “Con làm con dâu nhà người ta thế nào vậy hả? Ngay cả đứa con chưa ra đời của mình cũng không chăm sóc tốt. Không phải đi làm mà chỉ mỗi ở nhà còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, con thật là vô dụng.”