Tôi không nói gì mà chỉ khóc, anh ấy vội vàng không ngừng nói lời an ủi tôi. Anh ấy nói một tràng tôi xinh đẹp như thế nào, Tiêu Lạc Thiên mắt mù mới không biết quý trọng tôi. Anh ấy thấy tôi càng nghe càng khóc lớn hơn, anh ấy khẽ thở dài nói: “Yêu tinh nhỏ, em đừng khóc. Khi em khóc mà tôi lại không ở bên cạnh em, tôi sẽ không thể ôm em được.”
“Khưu Thiên Trường, em muốn ăn kẹo que nhưng mà trong nhà không có, em phải làm sao bây giờ? Em rất muốn ăn.” Tôi lục tung tìm hồi lâu mà cũng không tìm được một chút đồ ngọt, đành ôm lấy điện thoại rồi bất lực khóc to lên.
"Chết tiệt, tôi biết em như vậy thì hôm nay anh đã không tới thành phố C. Nếu không, tôi kể chuyện cho em nghe, sau khi em nghe xong chắc chắn tâm trạng em sẽ tốt hơn." Trong điện thoại truyền đến âm thanh đồ vật rơi vỡ, anh ấy còn sốt ruột hơn so với tôi. Câu chuyện cổ tích lãng mạn cùng với giọng nói trầm thấp quyến rũ của Khưu Thiên Trường khiến tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại, tôi mơ màng ngủ thiếp đi trong tâm trạng nặng nề.
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi bị đánh thức lần nữa, lúc tôi tỉnh lại thì đã hơn năm giờ sáng. Tôi có chút sợ hãi vì không rõ ai tới, tôi đứng ở cửa nhưng không dám mở cửa. Tôi lên tiếng hỏi ai đấy thì nghe được giọng nói của Đỗ Kiến Văn từ ngoài cửa truyền vào.
Tôi nhớ anh ta, anh ta là bạn tốt của Khưu Thiên Trường, trước kia tôi có gặp anh ta một lần trong một buổi dạ tiệc. Tôi thấy kỳ lạ, anh ta tới nơi này làm gì. Tôi sửa soạn lại bản thân một chút rồi mở cửa hỏi: "Đã trễ thế này, anh tới có chuyện gì sao?" “Có người nhờ tôi đưa vật này cho cô, cô cầm đi. Giờ đã gần sáng rồi, tôi còn phải nhanh trở về ngủ nữa.” An Tử Lâu ngáp một cái, đem hộp trong tay đưa cho tôi rồi xoay người rời đi. Anh ta hành động một cách lưu loát, không quá một giây đồng hồ.
Tôi cầm lấy hộp mà đầu cứ mơ hồ, lúc trước tôi cũng chỉ nói một câu với An Tử Lâu: "Xin chào, tôi là Đường Vân." Chỉ là một câu chào hỏi đơn giản như vậy, cũng không có tình cảm gì qua lại, ai bảo anh ta đưa vật này cho mình.
Tôi mở hộp ra, thấy bên trong xếp chỉnh tề mười chiếc kẹo que. Tôi hơi ngẩn ra, Khưu Thiên Trường lại gọi điện thoại từ thành phố C để nhờ An Tử Lâu đưa kẹo que tới cho tôi vào lúc sáng sớm, cũng chỉ vì tôi nói một câu trước khi ngủ là muốn ăn kẹo que.
Người đàn ông này, tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy chứ?
Tôi lấy một cái kẹo que rồi mở ra và nhét vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lập tức lan tràn trong miệng. Thật ra thì tôi cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng trong TV có người nói rằng khi tâm trạng không tốt mà ăn đồ ngọt thì sẽ trở nên tốt hơn. Sau đó, tôi đã rất lưu luyến loại hương vị ngọt ngào này.
Mỗi khi tôi bị bao nhiêu ấm ức hay cho dù trong lòng tôi có bao nhiêu khó chịu thì chỉ cần được ăn đồ ngọt, nó sẽ khiến tôi có một loại ảo giác, tôi đang rất hạnh phúc. Bởi vì tôi cảm thấy trong miệng và trong lòng đều rất ngọt, như là lúc này đây, tất cả mọi ngọt ngào và ấm áp đều được Khưu Thiên Trường mang đến cho tôi.
Tôi lấy di động ra gửi một tin nhắn ngắn cho anh ấy, vốn dĩ tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy. Nhưng tôi lại xóa cắt tin nhắn, cuối cùng biến thành một câu cảm ơn bình thường.
Có lẽ Khưu Thiên Trường đang liên tục chơi điện thoại di động, đầu tiên là anh ấy nhắn lại cho tôi một tin: "Trên giường nhiệt tình dưới giường xa lạ, bò sữa nhỏ, em như vậy là không được đâu nhé."
Tôi quyết định sau này đều không tắm bằng sữa tươi nữa, mỗi lần tôi bị anh ấy gọi như vậy sẽ khiến tôi vô cùng xấu hổ. Nhưng cũng bởi vì câu bò sữa nhỏ này mà những thứ mù mịt trong lòng tôi đã tan thành mây khói, cho dù ở trong mắt Khưu Thiên Trường tôi rốt cuộc được coi là gì thì đã không còn quan trọng.
Mà quan trọng là, khi tôi chật vật nhất thì anh ấy đã chăm sóc tôi. Nếu quay ngược về thời điểm trước khi tôi và Tiêu Lạc Thiên kết hôn, có một người đối tốt với tôi như thế, nhất định tôi sẽ không để ý cái gì mà lấy người đó. Truyện Hệ Thống
Bây giờ, tôi cũng có kích động như vậy. Tôi và Tiêu Lạc Thiên đã biến thành như thế rồi, tôi cũng không cần thiết lãng phí cả đời vì anh ta. Nếu như Khưu Thiên Trường không chê tôi đã từng lấy chồng, tại sao tôi không thể lấy anh ấy chứ.
Tôi bị ngọt ngào làm cho đầu óc mê muội nên nhắn tin hỏi: “Nếu như em vứt bỏ Tiêu Lạc Thiên rồi lấy anh được không?”
Sau khi tôi gửi tin nhắn xong mới phản ứng được mình làm cái gì, tôi vội vàng xóa bỏ tin nhắn. Tôi thật là hồ đồ. Dù sao thân phận của Khưu Thiên Trường cũng không kém so với Tiêu Lạc Thiên, gia đình anh ấy như vậy thì sao có thể tiếp nhận một người như tôi làm con dâu chứ. Một người con gái không được gia đình yêu thương lại còn đã kết hôn với người đàn ông khác.
Thế nhưng Khưu Thiên Trường rõ ràng đã nhìn thấy tin nhắn ngắn của tôi, anh ấy liên tiếp nhắn một chuỗi hỏi tôi tại sao phải xóa. Tôi rất lúng túng và rối rắm nên tùy tiện nhắn lại một câu, ấn nhầm rồi đóng điện thoại di động, tôi lại trở về làm đà điểu một lần nữa.