Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 35: Mùa xuân thứ hai




Chẳng phải bố mẹ bình thường nên quan tâm đến sức khỏe của con gái trước sao? Thật đúng là mong mỏi thái quá, tôi không chịu được nên ngắt lời ông ta: “Bố, nếu bố muốn nói về buổi tiệc chiều nay, con sẽ đến tham dự, bố còn chuyện gì nữa không?”

“Như Ngọc xa nhà mấy năm giờ mới trở về, bố không muốn sẽ có sai sót gì trong buổi tiệc, tốt nhất là con đừng đến muộn, nếu không con tự mà giải quyết, hãy nhớ nhất định phải gọi Lạc Thiên cùng đến.”

Đầu dây bên kia cúp máy cái rụp một cách thô lỗ, tôi cảm thấy mình lo nghĩ dư thừa. Hôm đó Nhan Như Ngọc trở về, Tiêu Lạc Thiên phấn khích như ruồi gặp phải phân vậy, đâu cần tôi phải thông báo, nhưng hễ bất cứ chuyện gì có liên quan đến Nhan Như Ngọc, anh ta đều không bỏ lỡ.

Có điều anh ta đúng là mặt dày, hôm trước còn tằng tịu với Lý Mẫn, vì chuyện cô ta bị thôi việc nên đến gây phiền phức cho tôi, giờ lại nghĩ đến Nhan Như Ngọc, tự coi mình là cao thủ tình yêu sao?

Nhan Như Ngọc có thể vì sự nghiệp bỏ rơi anh ta một lần thì cũng có thể bỏ rơi lần thứ hai. Trong lòng tôi ác ý nghĩ đến cảnh tượng nếu như Nhan Như Ngọc thật sự quyến rũ Tiêu Lạc Thiên rồi sau đó bỏ rơi, thật đáng tiếc chỉ có đau khổ mà không thấy dễ chịu chút nào. Tôi là người dự bị của Tiêu Lạc Thiên, còn Tiêu Lạc Thiên lại là người dự bị của Nhan Như Ngọc, đơn giản là như thế.

Tôi chọn đại một bộ trang phục màu trắng, cũng không chăm chút gì cả rồi rời khỏi căn hộ. Tôi bắt gặp Trương Hân đang hẹn hò với một người đàn ông đẹp trai trên đường đi, thế giới này đúng thật là nhỏ bé.

Người đàn ông đó rất phong độ với đôi mắt xanh biếc như đại dương, nụ cười mê hoặc lòng người làm tôi hoa cả mắt. Tôi vui vẻ nháy mắt với Trương Hân, chẳng trách cô ấy không đến tham dự buổi tiệc. Hẹn hò với một người đàn ông đẹp trai cao ráo như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian tham dự một buổi tiệc chẳng quan trọng chút nào.

Sau khi Trương Hân chào hỏi tôi, nhìn thấy tôi buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc thì tùy tiện, cũng không hề trang điểm, đúng với tiêu chuẩn một bà cô lớn tuổi. Cô ấy bèn trở mặt ngay lúc đó, lông mày dựng ngược lên: “Đường Vân, cậu định làm bà cô lớn tuổi đến cùng phải không? Tớ chẳng nể ai chỉ nể mỗi mình cậu thôi đấy.”

Tôi vuốt ve mái tóc mình, nhìn thấy trang phục đẹp lộng lẫy của cô ấy với tạo hình tinh tế và lối trang điểm quyến rũ bỗng có cảm giác như một con vịt xấu xí gặp phải một con thiên nga trắng. Cả hai đều đến từ một gia tộc lớn nhưng sự khác biệt này cũng không phải là nhỏ.

Từ bé tôi đã không biết cách ăn mặc. Sau khi mẹ tôi bỏ đi thì quần áo tôi mặc trên người đều là của Đường Hoài Thương và Nhan Như Ngọc để lại, kiểu dáng thì không hợp, kiểu dáng hợp thì lại không đúng kích cỡ, biết cách ăn mặc mới lạ.

“Chỉ là tớ không muốn quá phô trương, tại sao tớ phải ăn mặc sang trọng trong buổi tiệc của Nhan Như Ngọc chứ?” Cái cớ này quá là tồi tệ, tôi còn không thể tự lừa dối chính mình.

Trương Hân tạm biệt người đàn ông đẹp trai kia, cô ấy kéo tôi lên chiếc Ferrari ngồi rồi lái xe đến một tiệm làm tóc và nói: “Đường Vân ơi là Đường Vân, hôm nay cậu không trang điểm cho xinh đẹp thì đừng có hòng mà ra khỏi đây. Nhan Như Ngọc là người yêu cũ của Tiêu Lạc Thiên, cậu cứ như vậy mà đến đó thì chẳng phải là đề cao lẫn đối phương hạ thấp bản thân hay sao?”

“Đâu chỉ là người yêu cũ, mà còn là nữ thần trong lòng ánh trăng sáng và nốt ruồi son.” Tôi lầm bầm, đứng ngoài cửa không muốn bước vào: “Dù sao có trang điểm thế nào cũng không đẹp bằng Nhan Như Ngọc, tớ không cần đâu.”

Trương Hân suýt nữa là đập tôi một trận, cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo đến gần nhà thiết kế: “Nhìn tương lai của cậu kìa, hãy lấy hết can đảm ra hôn cái người họ Khưu, nhất định phải mang lại bất ngờ và dịu dàng trong những năm tháng cuộc đời không thể nào quên được.”

Tôi đâu có oai phong gì đáng để nói, không có tiền cũng không có người thương, áo quần mặc trên người là mua từ năm ngoài. Lúc nãy xem lại thẻ ngân hàng thấy tiền cũng sắp hết rồi, nếu không tìm được công việc gì làm thì có lẽ tôi sẽ phải cạp đất mà sống. Tôi lấy thẻ ngân hàng ra một cách yếu ớt và nói: "Tớ chỉ có mười triệu, mọi người tùy ý chỉnh sửa chút là được.”

Trương Hân hất tay tôi ra và bảo các nhà tạo mẫu làm cho tôi kiểu tóc đẹp nhất, đặt một bộ váy dạ hội đắt nhất, cuối cùng đặc biệt đúng chất bạn thân là lái chiếc Ferrari đưa tôi đến nhà họ Đường: “Mang hết khí chất của cậu ra, đừng lãng phí tấm lòng của tớ. Cho dù Tiêu Lạc Thiên không cần cậu nữa nhưng với bộ dạng của cậu bây giờ cũng có thể có một mùa xuân thứ hai.”