Đúng thật là tôi đã từng yêu Lạc Thiên, yêu đến nỗi không thể kìm lòng được, vì khi tôi bị Đường Hoài Thương đẩy xuống sông sắp chết đuối anh ta đã cứu tôi, vì chỉ cần anh ta xuất hiện, Nhan Như Ngọc sẽ tỏ ra hiền lành không gây rắc rối cho tôi nữa.
Câu chuyện thật thô tục, tôi đã yêu chính ân nhân cứu mạnh của mình, tôi đã từng nghĩ rằng viết như thế này trong các bộ phim thần tượng thật kì diệu, nhưng người chưa trải qua một lần đấu tranh trong tuyệt vọng sẽ không bao giờ hiểu được, tâm trạng nắm lấy hy vọng là như thế nào.
Khi tôi đang vùng vẫy dưới nước, rất nhiều người trên bờ đều cười nhạo tôi, ai cũng lạnh lùng, không quan tâm đến sự sống chết của tôi, chỉ có anh ta giống như một vị thần từ trên trời, nhảy xuống nước cứu tôi.
Thế giới của tôi rất nhỏ, ai đối xử tốt với tôi thì tôi chỉ muốn đối xử với người ta tốt hơn nhiều lần, nhưng mà có vẻ Tiêu Lạc Thiên không cần tình yêu của tôi, hoàn toàn không cần.
Tôi muốn ly hôn nhưng không thể nói với bà nội được, trong lòng vô cùng gấp gáp. Tôi trở về ngôi nhà đã lâu không có quay về, lặng lẽ ăn bữa cơm tối một mình, Tiêu Lạc Thiên không thích người làm, cho nên mọi việc trong nhà đều do tôi tự mình làm, vài ngày không có ở nhà trong nhà đúng thật là rất bừa bộn, tôi thì không có tâm trạng để dọn dẹp. Cửa được người từ bên ngoài mở ra, Tiêu Lạc Thiên say rượu bước vào, tiến lên hất đồ ăn trên bàn xuống mặt đất và tức giận chửi: "Cô đã nói gì với bà nội?"
Tôi khẽ thở dài trong lòng, đặt đũa xuống và bất lực nói: "Sức khỏe bà nội không tốt. Tôi vừa đi thăm bà thôi, đừng có nghĩ tôi giống anh."
"Còn nói không có, cô vừa đi, bà nội đã tự mình nói muốn đuổi Lý Mẫn đi? Cô không chịu được khi người khác tốt hơn cô đúng không?" Tiêu Lạc Thiên lại đá bàn ăn. Loại bàn này làm bằng gỗ đặc nên rất nặng, anh ta đá xong đã tự ngã xuống đất, tôi vội vàng tiến đến đỡ anh ta, chưa kịp chạm vào anh ta, tôi đã bị tát một cái, tiếng bạt tai vang giòn giã trong đêm, có cái gì đó mặn mặn ở trong miệng tôi từ từ tràn ra, so với nước mắt còn mặn hơn.
Tôi đưa tay sờ má, ngơ ngác nhìn anh ta, tuy đây không phải lần đầu bị tát nhưng vẫn đau, mặt đau, lòng lại càng đau hơn. Tôi luôn cho rằng Tiêu Lạc Thiên không còn gì có thể làm tổn thương tôi được nữa, dù sao thì anh ta cũng đã làm một việc quá đáng như vậy, nhưng thật ra thì anh ta còn có thể quá đáng hơn nữa, vì một con hồ ly, anh ta có thể không phân được biệt tốt xấu ra tay đánh tôi không có chút tình nghĩa nào.
“Lý Mẫn quan trọng hơn tôi đúng không?” Tôi ngây người hỏi.
Tiêu Lạc Thiên liếc tôi vài cái, sau đó nở một nụ cười quen thuộc khinh thường nói: "Đương nhiên là quan trọng hơn cô rồi, giống như một chiếc xe buýt cho nhiều người đi như cô, trong mắt tôi, cô hèn hạ không bằng một con chó."
Hóa ra trong mắt anh ta tôi hèn hạ như một con chó, tôi cười buồn bã nhưng vẫn không hiểu: “Nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu lại muốn kết hôn với tôi?"
Đây là điều tôi muốn biết nhất, nhưng nụ cười của Tiêu Lạc Thiên lần này còn ác liệt hơn hồi nãy, anh ta siết cằm của tôi rồi phun ra một câu tàn nhẫn: "Tôi muốn tra tấn cô!"
Tôi chỉ muốn tra tấn cô!
Tôi thực sự đã gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, trong giấc mơ, tôi bị đẩy xuống nước, dù cố gắng kêu cứu như thế nào vẫn không được, nhiều người đứng trên bờ chỉ vào tôi mà cười nhạo, cười nhạo sự kém cỏi của tôi, trong lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng có ai đó đã vớt tôi lên khỏi mặt nước, là Tiêu Lạc Thiên, anh ta nở một nụ cười quái lạ với tôi. Khi tôi nghĩ bản thân mình đã được cứu, anh ta dùng sức nhấn mạnh tôi vào nước sâu hơn, hết lần này đến lần khác, mỗi khi tôi hít được một chút khí, anh ta lại nhấn tôi xuống một lần nữa.
Không quan tâm là tôi có tổn thương có đau lòng hay không, khi tôi tỉnh dậy, nước mắt đã chảy dài trên mặt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ khoé mắt làm ướt đẫm chiếc gối. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể nó sắp mục ra.
Điện thoại đổ chuông, tôi bấm nghe máy, đó là giọng của Khưu Thiên Trường, anh ấy nói với vẻ không hài lòng: "Tại sao cả ngày em không trả lời điện thoại của tôi? Có biết tôi lo lắng cho em lắm không? "
Sau khi nghe câu này, giống như tôi đã tìm được chỗ để phát tiết, tôi bật khóc, khóc đến mức không thể kiềm chế được, Khưu Thiên Thương lập tức đổi giọng, anh tức giận hỏi: "Tiêu Lạc Thiên lại ức hiếp em phải không? Cái tên đó, ngoài ức hiếp phụ nữ còn thể làm được gì nữa?"