Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 27: Tôi không ghen




Một người đi lang thang không có mục đích ở trên đường phố, thậm chí tôi không biết mình nên đi nơi nào, nếu như bây giờ về nhà họp, Tiêu Lạc Thiên và Nhan Như Ngọc cũng ở đó, vậy thì vui, chắc chắn là sao chổi đụng trái đất.

Cho dù không có Nhan Như Ngọc thì nhất định Tiêu Lạc Thiên sẽ gây sự với tôi, suy cho cùng anh ta là người rất sĩ diện, trước đây tôi nhỏ bé thấp kém, giữ thể diện cho anh ta, bây giờ mất mặt ở chỗ này, anh ta đâu có chịu được.

Quả nhiên, lúc tôi mới đi đến quảng trường thì nhận được cuộc điện thoại của Tiêu Lạc Thiên, anh ta bực bội bắt tôi trở về nhà, nếu không thì tôi sẽ rất khó coi. Tôi cười ha ha, hỏi anh ta tại sao không đi cùng Nhan Như Ngọc đi, hay là cô gái xinh đẹp kia không thú vị bằng bà thím già này, sau đó, mặc kệ tiếng gầm gừ của anh ta mà cúp điện thoại.

Tôi ngồi ở trên bồn hoa, gió đêm thổi tới, hơi lạnh, tôi ôm cánh tay, muốn hấp thụ một chút nhiệt độ, trên người của tôi được phủ một cái áo khoác của nam có mùi thuốc lá và nhiệt độ cơ thể. Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Khưu Thiên Trường, thật giống như lúc mới biết anh ấy.

“Thế nào, thấy bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống, thích không?” Khưu Thiên Trường nhìn tôi từ trên cao xuống, độ cong hoàn mỹ của cằm và mặt, bởi vì… Cười lên nhìn đẹp muốn chết, trông như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm kia.

Tôi nắm chặt áo khoác trên người, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” “Đi ngang qua, nhặt được một con mèo lang thang không có nhà, chuẩn bị mang về.” Khưu Thiên Trường dùng sức kéo tôi lên: “Em mới ra viện, không nên ngồi ở chỗ này hóng gió đâu.”

Sau đó không nói lời nào lôi tôi vào trong xe Bentley ven đường, tôi muốn từ chối nhưng áo khoác thật sự quá ấm áp, đến nỗi bị Khưu Thiên Trường dẫn tới quán rượu, tôi mới nhớ tới buổi sáng tôi mới vừa quyết định phải cùng anh ấy kết thúc mối quan hệ nguy hiểm này.

“Con mèo nhỏ đến đây uống sữa tươi.” Thôi Diệp Trần không biết từ nơi nào giống như ảo thuật đưa tới một ly sữa tươi nóng hổi.

Tôi cầm ly sữa và hỏi: “Không phải là bò sữa nhỏ sao? Tại sao lại biến thành con mèo nhỏ rồi?”

Ánh mắt của Khưu Thiên Trường dán vào chiếc váy dài cổ chữ V khoét sâu, đầu lưỡi liếm khóe miệng, chỉ vào quần áo tôi mặc trên người hôm nay nói: “Ngày hôm nay em vô cùng quyến rũ, đẹp giống như mèo Ba Tư vậy.”

Vừa nói vừa cầm tay của tôi để giữa hai chân của anh ấy: “Em xem, tôi mới nhìn thoáng qua đã cứng thành như vậy, sau này không cho phép em mặc quần áo như thế này đi gặp người khác nữa.”

Nhiệt độ của thứ phía dưới vô cùng nóng, giọng điệu của anh ấy vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ, dường như đã xem tôi là vật sở hữu của anh ấy nhưng nhận thức của tôi đối với Khưu Thiên Trường cũng chỉ là con của nhà giàu có mà thôi.

“Thế nào, bên cạnh anh nhiều bông hoa lắm mà, sao lại đói khát như vậy?” Tôi muốn rút tay về nhưng ngược lại Khưu Thiên Trường ngày càng táo bạo hơn, bỏ thẳng tay của tôi vào.

“Tôi có thể hiểu là em đang ăn giấm không?” Anh ấy cười, lông mi thật dài, vô cùng phong tình, còn mang theo sự mê hoặc.

Tôi không thể không thừa nhận, tôi đã bị Khưu Thiên Trường mê hoặc, từ trên xuống dưới của anh ấy có vầng sáng thu hút tôi, để cho tôi muốn sa xuống phía dưới.

“Tôi không ăn giấm, chỉ uống sữa tươi thôi!” Tôi cầm ly sữa tươi uống một ngụm lớn, sau đó chồm người qua chủ động hôn lên môi của anh ấy, tiếp đó tôi cạy môi của anh ấy ra và truyền sữa tươi vào: “Cùng uống đi.”

Khưu Thiên Trường vô cùng kích động, nâng cái ót của tôi lên rồi dùng sức hôn tôi, đầu lưỡi ở trong họng tôi không ngừng càn quét, không buông tha một ngóc ngách nào, cho đến khi giọt sữa cuối cùng cũng bị anh ấy nuốt sạch, anh ấy mới buông ra làm tôi thở hổn hển.

Tôi muốn buông thả chính mình nên chủ động cởi quần áo, nhào lên người Khưu Thiên Trường, có đôi khi sa ngã chính là đơn giản như vậy, tôi đồng ý bản thân trở nên xấu, nếu nói là để trả thù, dĩ nhiên sẽ không làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Thế nhưng mỗi khi ở cùng với Khưu Thiên Trường, tôi luôn sẽ có một loại cảm giác được tôn trọng, tôi vì Tiêu Lạc Thiên mà vứt bỏ tự tôn và kiêu ngạo, cũng lặng lẽ nhặt trở lại và coi như một món bị nghiền nát nhưng chung quy cũng không tốt hơn là mấy.

Chờ đến khi chúng tôi đều thẳng thắn thành khẩn thì Khưu Thiên Trường đã chen vào giữa hai chân của tôi, hiển nhiên đã động tình, tôi nhắm mắt lại, một gương mặt khinh bỉ mình không biết xấu hổ, mặt khác chuẩn bị tiếp nhận thử thách cuồng phong bão táp của anh ấy.