Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 26: Bẽ mặt trước đám đông




Không khí giữa mọi người vốn dĩ đang bình thường nhưng vì câu nói của Trương Hân mà thêm hỗn loạn. Mặc cho mọi người có đôi chút không đồng ý thì cô ấy vẫn muốn tiếp tục chơi cho đã ghiền thì thôi, ai bảo cô ấy là quốc vương chứ. Cô ấy nói: “Mọi người nhớ kỹ, phải hôn một anh đẹp trai trên ba phút, một giây cũng không được thiếu. Chúng ta phải tuân thủ quy tắc trò chơi.”

Tôi lập tức muốn từ chối mà Trương Hân lại nháy mắt với tôi mấy cái, ý muốn cho tôi chút sức mạnh để không phải lúng túng như vậy. Cô ấy nói cái gì mà tôi phải thật xinh đẹp trước mặt Tiêu Lạc Thiên để anh ta biểu hiện tốt một chút. Tôi hiểu ý của cô ấy, đành đỡ trán thở dài một tiếng.

Nếu như tôi đi ra ngoài đúng lúc Tiêu Lạc Thiên từ ghế lô đi tới thì tôi có thể đi thẳng tới và hôn chồng mình, khoe ân ái vợ chồng ngay trước mặt Nhan Như Ngọc, khẳng định vị trí vợ của Tiêu Lạc Thiên. Chỉ là, bọn họ không biết tình cảm giữa tôi và Tiêu Lạc Thiên đã có trăm ngàn lỗ thủng, còn chỗ nào nói tới tình yêu đâu.

Tôi không muốn hôn người khác nên muốn tìm lý do từ chối. Tôi liếc mắt nhìn Tiêu Lạc Thiên, chỉ cần anh ta thông minh mà nói một câu gì đó hay là tiến lên hôn tôi một cái, vậy thì mọi việc đều ổn.

Ngay khi tôi đang ngây người thì Tiêu Lạc Thiên cười như không cười nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và giễu cợt, giống như tôi là một thứ khó coi và dơ bẩn. Tôi lập tức bùng nổ cơn tức giận, hoàn toàn không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa.

Tôi đẩy ghế ra rồi đi tới trước cửa đứng, rất nhanh đã có người đi về phía bên này, thì ra là Khưu Thiên Trường. Tôi ngẩn người, lúc trước Khưu Thiên Trường nhắn rất nhiều tin cho tôi mà tôi cũng không đáp lại lần nào. Tôi bây giờ lại gặp anh ấy ở chỗ này.

Tôi đi thẳng tới chặn ngang đường đi của anh ấy. Ngay trước mặt mọi người và trong ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, tôi nâng mặt anh ấy rồi dùng sức môi của mình hôn lên anh ấy, hơn nữa tôi cũng không buông ra mà để đủ ba phút mới lui lại.

Có lẽ, Khưu Thiên Trường thật sự bị động tác của tôi làm cho choáng váng. Anh ấy vẫn biết là tôi không quá muốn công khai mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, thậm chí tôi còn muốn vạch rõ giới hạn với anh ấy. Anh ấy không ngờ tôi lại hôn anh ấy trước mặt nhiều người như vậy.

“Em… Tôi…” Anh ấy đưa ngón tay trắng nõn chạm nhẹ lên môi rồi ngơ ngác nhìn tôi. Hiếm khi anh ấy thể hiện một mặt ngốc nghếch như vậy nên khiến tôi bất ngờ, nhìn anh ấy thực sự rất đáng yêu.

Tôi ra vẻ bình tĩnh lại tùy ý mà nhìn anh ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi chơi trò nói thật hay mạo hiểm, thật xin lỗi đã xúc phạm anh. Nếu anh tức giận có thể nói tôi tới khi hết giận, tôi sẽ không để ý đâu.”

Dường như Khưu Thiên Trường vừa hồi phục lại tinh thần thì thấy mọi người trong phòng đều rớt cằm xuống đất, anh ấy phản ứng lại rất nhanh. Đặc biệt khi anh nhìn tới khuôn mặt xanh mét của Tiêu Lạc Thiên, tâm trạng bỗng tốt vô cùng. Anh ấy quyết định sẽ không tính toán chuyện Đường Vân giữa trưa không trả lời tin nhắn của mình.

Anh cong khóe môi, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa vào tường rồi thản nhiên cười xấu xa nói: “Người đẹp tặng nụ hôn thì tôi muốn tức giận cũng không dám. Tiêu Lạc Thiên, không lẽ anh chơi tới mức không dậy nổi rồi à?”

Tôi biết anh ấy cố ý chọc tức Tiêu Lạc Thiên, nhưng trong lòng tôi có một loại sảng khoái khi trả thù anh ta. Tôi quay đầu lại nhìn Tiêu Lạc Thiên thì thấy sắc mặt anh ta khó coi tới đỉnh điểm, mắt anh ta cũng nheo lại.

Tiêu Lạc Thiên anh nhìn đi, không phải chỉ có anh ta mới dám làm bẽ mặt tôi trước đám đông mà tôi cũng có thể làm vậy. Nhất định anh ta đã quên tôi cũng đã từng ưu tú, chẳng qua vì anh ta mà tôi đã vứt bỏ toàn bộ mà thôi.

“Rầm!” Tiêu Lạc Thiên nặng nề ném ly rượu xuống bàn rồi nghênh ngang vòng qua mọi người rời đi. Khi anh ta đi ngang qua tôi thì ánh mắt dường như muốn giết tôi.

“Anh Thiên!” Nhan Như Ngọc đứng lên nhanh chân đuổi theo, còn đàng hoàng chỉ trích tôi một câu: “Chị họ, chị thật quá đáng. Làm sao chị có thể hôn môi với người đàn ông khác ngay trước mặt anh Thiên chứ?”

Tôi mỉm cười lạnh nhạt, vẻ mặt xa lạ khiến chính tôi cũng cảm thấy đáng sợ. Không phải Tiêu Lạc Thiên mắng tôi là người hèn hạ chuyên lả lơi ong bướm sao, bây giờ tôi dùng hành động trả lại đúng những gì anh ta nói thôi.

“Xin lỗi mọi người, tôi có chút không thoải mái nên đi trước. Mọi người cứ tiếp tục chơi.” Tôi không muốn nghĩ sau đó mọi người sẽ bàn luận chúng tôi như thế nào. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ có không khí quái dị này, nhưng vì tôi đi quá nhanh nên vị trí bụng dưới vô cùng khó chịu.

Cho dù bác sĩ nói tôi chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày sau lần đầu sẩy thai thì mọi chuyện sẽ không sao, nhưng người tôi cũng không phải làm bằng sắt. Mới được ba ngày mà tôi đã đi tới nơi có gió lạnh, tôi thật sự cảm thấy không thoải mái. Trương Hân đuổi theo muốn đỡ tôi đi nhưng bị tôi từ chối, cô ấy không hiểu sự phiền não của tôi.