Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 104: Nụ hôn trừng phạt




Bữa tiệc nhà họ Khưu nghe nói được tổ chức trong ba ngày, vì đây là buổi mừng thọ 60 tuổi của ông lão Khưu, nhà họ Khưu trước đây từng tham gia chính trị, nghe đâu vị trí cao nhất mà ông lão Khưu đảm nhận là chức chủ tịch tỉnh, mặc dù bây giờ nghỉ hưu rồi, nhưng anh trai cả của Khưu Thiên Trường lại là chủ tịch thành phố, học trò của ông lão Khưu cũng rất nhiều, mà ở lĩnh vực kinh doanh, là do Tuyên Giai Kỳ quản lý, bây giờ có lẽ đã được Khưu Thiên Trường thừa kế, tôi không chắc chắn nghĩ như vậy.

Bởi vậy bữa tiệc này quy mô vô cùng lớn, sân nhà rộng rãi, bố trí rất nhiều phòng khách cho mọi người nghỉ ngơi, người ở đi đi lại lại không ngớt, chuẩn bị đồ vật mà khách cần dùng, tôi đứng ở hành lang, lẻ loi trơ trọi, không biết nên đi đâu.

Lúc đi ngang qua một căn phòng, đột nhiên có một bàn tay nhanh chóng vươn ra kéo tôi vào bên trong, tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, cửa đã đóng lại rồi, tôi bị đè lên cánh cửa gỗ dày cộp.

Đối diện với ánh mắt sâu như biển cả của Khưu Thiên Trường, tôi ngây người ra, ánh mắt ấy quá đỗi dịu dàng và âu yếm, một chút điểm sáng chuyển động trên ánh mắt sâu thẳm ấy, ở mọi ngóc ngách dường như đều là hình bóng của tôi, khiến tôi vô cùng muốn buông thả bản thân mình, tiếp tục chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm đen như đá Hắc Diệu Thạch của anh ấy.

Anh nhếch môi khẽ cười, vùi đầu vào vai tôi như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức, miệng lẩm bẩm nói: “Thật mệt mỏi và phiền phức, tại sao một bữa tiệc sinh nhật lại phải tổ chức tận ba ngày chứ, nhiều người như vậy, phiền chết đi được, còn không được quang minh chính đại nắm tay em, thể hiện tình cảm, rốt cuộc đến khi nào em mới có thể ly hôn vậy, anh sắp không đợi được nữa rồi.”

Ly hôn?

Câu nói này đã hoàn toàn thức tỉnh tôi, Khưu Thiên Trường đã có vợ chưa cưới, tôi cố hết sức đẩy anh ấy ra, hét lên: “Buông em ra!”

“Không buông, khó khăn lắm mới ôm được em, anh muốn ôm em thêm chút nữa, ôm anh đi.” Khưu Thiên Trường lại sát lại giống như một tên vô lại, lần này anh ấy trực tiếp đè lên người tôi, một chân bước vào giữa hai chân tôi, giữ tôi giữa cánh cửa và ngực anh ấy.

Ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc của anh ấy, cảm nhận được hơi thở nóng hổi đang phả vào cổ tôi, tôi dường như đã thật sự bị chìm đắm vào đó, nhưng những lời nói ra từ miệng tôi lại vô cùng cay nghiệt: “Khưu Thiên Trường, rốt cuộc anh muốn làm gì, buông em ra, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.”

“Tại sao chứ?” Khưu Thiên Trường bĩu môi.

“Còn tại sao nữa? Sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa, anh cũng đừng đến tìm em nữa, vạch ra ranh giới rõ ràng đi, tránh ra.” Tôi gắng sức vùng vẫy, đập liên tục vào ngực anh ấy, có lẽ là do câu nói này có hơi nặng lời nên biểu cảm của Khưu Thiên Trường đột nhiên trở nên có chút đáng sợ.

Anh ấy bất ngờ bước tới, ấn mạnh vào đầu tôi, dùng lực hôn lên môi tôi, hương bạc hà của kẹo cao su trong miệng anh ấy truyền đến miệng tôi, tôi cố hết sức ngậm chặt miệng lại, nhưng anh ấy không cho tôi chút cơ hội nào, vừa mãnh liệt hôn tôi vừa cắn lên môi tôi, đợi sau khi tôi phải há miệng ra vì đau, anh ấy ngay lập tức bắt đầu “đánh chiếm thành trì”.

Đầu lưỡi linh hoạt quấy đảo trong miệng tôi, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, thậm chí còn kéo đầu lưỡi tôi chuyển động cùng anh ấy, toàn bộ sức lực đều bị anh ấy rút hết, chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, ôm lấy cổ anh ấy để không để bản thân bị ngã xuống, nhưng lại hoàn toàn không chủ động đáp lại.

Khưu Thiên Trường lại cắn tôi một cái thật mạnh rồi mới buông tôi ra, ánh mắt anh ấy bừng lên ngọn lửa sáng rực, giống như một loại ma lực quét lên người tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân giống như không mặc quần áo vậy.

Ngón tay lạnh lẽo lướt trên bờ môi, bên tai tôi vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh ấy: “Đây là hình phạt, sau này, không được phép nói ra những từ đại loại như vạch ra ranh giới rõ ràng nữa, em là của anh.”

Không được phép? Cơn giận của tôi bắt đầu trào dâng: “Sau đó thì sao, làm tình nhân của anh sao? Khưu Thiên Trường, có phải em rất dễ chơi hay không, đến nỗi anh cũng muốn chơi thử một chút, xin lỗi nhé, kiểu trò chơi mập mờ này, em không muốn tiếp tục nữa, như vậy đi, tạm biệt.”

Tôi quay người định mở cửa rời đi, nhưng Khưu Thiên Trường lại kéo tôi lại, anh ấy có chút đau khổ, nhìn thấy tôi thật sự tức giận, khuôn mặt bất lực, hôn lên trán tôi: “Em cũng phải nói cho anh biết vì sao em lại giận chứ, nếu không anh cảm thấy rất bối rối, mơ hồ, đáng thương lắm.”