Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 103: Tôi thích ăn hành lá




Tuyên Giai Kỳ chính là quý bà rất có phong cách quý tộc, lúc cười lên, khóe miệng còn có một cái lúm đồng tiền, dù đã ở tuổi trung niên, vẫn xinh đẹp động lòng người, tràn đầy sự quyến rũ trưởng thành, có lẽ bà ấy có chút xấu hổ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, khóe miệng cong lên: “Đương nhiên nhớ chứ, anh đưa cho em một khẩu súng, nói muốn bảo vệ em cả đời này.”

Nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ, tôi mới biết, chiếc bánh quả óc chó này đối với họ mà nói, là có hương vị như thế nào rồi, lễ thì nhẹ nhưng tình thì nặng đây, đại khái chính là ý tứ này, tôi nhịn không được quay sang nhìn Khưu Thiên Tường, anh ấy nháy mắt mấy cái, có chút ý tứ muốn tranh công, liền cướp lấy bánh quả óc chó trên tay Tuyên Giai Kỳ bỏ vào miệng của mình.

“Quả thực rất ngọt đó nhỉ, con đã cảm nhận được hạnh phúc của hai người rồi, bố mẹ, chúc hai người sống đến bạc đầu răng long, mãi mãi sống ở tuổi mười tám.”

Biểu cảm cố ý gây cười của anh ấy làm tôi hơi mắc cười, nhưng sau khi tôi nhìn thấy Mạc Song Di, thì làm sao cũng không cười nổi nữa, mặc dù, Khưu Thiên Tường quả thực đã vì tôi mà chuẩn bị một phần quà khác, khiến bố mẹ anh ấy rất thích.

Tôi thừa nhận là tôi đang ghen, không, đây còn lâu mới có chuyện ghen tuông vớ vẩn như vậy, tôi vốn là một người phụ nữ không hạnh phúc sau khi kết hôn mà, bị người thứ ba chen ngang vào, bị người ghét bỏ, tôi sao có thể lại đi làm người thứ ba của một người phụ nữ khác chứ.

Phụ nữ sao phải làm khổ phụ nữ chứ, Mạc Song Di xinh đẹp như vậy, đến cái tên thôi, cũng tràn đầy ý thơ rồi.

Tuyên Giai Kỳ quay đầu nhìn về phía tôi, tấm tắc nói: “Cháu gái, cháu có lòng rồi.”

“Đây là món quà quý giá nhất mà chú nhận được trong năm nay đó.” Khưu Quang Chính cười lớn, một nụ cười rất hào sảng, vừa nhìn là biết đây chính là người đàn ông không để ý đến những thứ nhỏ nhặt, tôi cảm thấy, cho dù tôi tặng món đồ mà ông ấy không thích, thì ông ấy cũng sẽ không làm tôi mất mặt đâu.

“Chú Khưu thích là được rồi ạ!” Tôi miễn cưỡng cười, nhìn thấy Khưu Thiên Tường nhìn tôi nháy mắt, giữa mọi lời khen ngợi, tôi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh ấy, nếu không, tâm trạng tôi thật sự sẽ rất khó mà bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà, lúc nhìn thấy Nhan Như Ngọc bối rối đủ các kiểu, thêm vẻ mặt không dễ gì xuống nước của Đường Tế Thế, trong lòng tôi càng sảng khoái hơn rồi, bọn họ mà không vui, thì tôi sẽ rất vui.

Thật sự đây là ý nghĩ rất tồi tệ quan điểm sống có vấn đề, vì đó là bố của tôi, thế nhưng ông ta làm quá nhiều việc khiến tôi đau lòng, đến mức hiện tại tôi, hoàn toàn không muốn phải suy nghĩ đến suy nghĩ của ông ta nữa.

Sau màn tặng quà sóng gió kết thúc, tôi bị Tuyên Giai Kỳ giữ lại ngồi bên cạnh, nói đến việc nói chuyện với người lớn, thật ra tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải phép, đứng trước mặt người lớn hiền lành yêu thương mình, tay chân tôi hơi luống cuống, bà ấy đại khái thật sự rất thích món quà kia, không hề ghét bỏ tí nào cả.

Loại cảm giác này chắc là kiểu kinh ngạc khi mình đột nhiên được người khác yêu thương nhỉ, có một vài ái nữ nhà giàu muốn xen vào, muốn nói chuyện với bà ấy, đều bị bà ấy khách sáo mời đi.

Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, trong trường hợp này, tôi luôn lo lắng đủ kiểu, sợ bị xấu hổ, sợ bị Nhan Như Ngọc chế giễu, mặc dù đã bị ép buộc chế giễu rất nhiều lần, nhưng lòng tự trọng kém cỏi của tôi đã bị vỡ ra tan tành rồi.

Tuyên Giai Kỳ nhìn thấy tôi mệt mỏi, có ý tốt kêu tôi đi nghỉ ngơi, tôi đành xin lỗi rời đi, đi ra khỏi cái vòng người được hoan nghênh nhất đó, vừa đi thì Tiêu Lạc Thiên đã bước tới, anh ta chắc là đã đợi tôi được một lúc rồi, mặt không kiên nhẫn, nhưng lại hỏi: “Sao cô biết bánh quả óc chó, ai nói cho cô biết? Khưu Thiên Tường à?”

Phải thì sao chứ? Nhưng chỉ có con ngu mới thừa nhận, tôi không vui hỏi lại: “Ai dẫm phải đuôi anh à? Không vui đừng có đi tìm tôi nữa, tôi chỉ muốn dành đủ thời gian cho buổi dạ tiệc thôi, có thể đừng có giống như con ruồi vo ve xung quanh tôi nữa được không?”

Tiêu Lạc Thiên không dễ gì mới làm ra vẻ mặt hòa bình, lại bị một câu nói của tôi phút chốc làm đen mặt: “Đường Vân, đừng tưởng ở buổi dạ tiệc đông người là cô có thể phách lối, đúng là nên coi cô là củ tỏi mới phải.”

“Xin lỗi nhé, tôi thích ăn hành cơ.” Tôi chỉ về phía Nhan Như Ngọc đứng ở trong đám phụ nữ khôn khéo sành đời kia: “Người trong tim anh đang ở bên kia kìa, đừng đi sai đường nữa, nếu không tôi không dễ chịu, thì mọi người cũng đừng sống tốt, anh cút đi giùm tôi cái.”

Nói xong câu đó, tôi hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt của Tiêu Lạc Thiên khó coi đến mức nào nữa, hất cái tay anh ta đang muốn dắt tôi đi ra, người này vừa ghét tôi, vừa muốn tôi phải chiều theo anh ta yêu thương anh ta giống như tôi của lúc trước sao, thật sự coi bản thân mình là vua à, có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó sao, khiến tôi phải quỳ xuống ca hát chinh phục chắc.