“Trận pháp?”
Đối với những thiếu nữ của các bộ tộc ẩn mình trong rừng sâu như các nàng, thật sự từ ngữ này rất xa lạ. Từ trước đến giờ, các nàng chiến đấu đều dựa vào sức mạnh của bản thân, hoặc dùng đến vu thuật của các vu sư, cũng không giống như nhân loại bên ngoài, có thể dùng đến trận pháp, thuật phép, cơ quan, bẫy rập các loại đồ vật ly kỳ, kỳ quái. Truyện đăng tải độc quyền trên metruyenhot và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Trận pháp, hay nói đơn giản hơn chính là một loại lĩnh vực không gian, nó có thể khiến cho người ta lâm vào bên trong, không hề hay biết gì. Tùy thuộc vào mục đích mà người sử dụng, có thể dùng đến ảo trận, sát trận, khốn trận. Nếu như đây là trận pháp mà bộ tộc Sa Sơn dùng để che giấu hành tung của mình, thì rất có thể là một loại ảo trận ở trong đó.”
Những kiến thức về trận pháp này, căn bản Triệu Vũ cũng không biết nhiều. Bên trong truyền thừa của Long tộc cũng không lưu lại bao nhiêu. Vừa rồi, chính là linh hồn của Hỏa Nhi đã giải thích cho hắn biết. Thời gian gần đây, không hiểu vì lý do gì, nàng hay ngủ say, rất ý khi tiếp chuyện với hắn. Mà linh hồn của Long Linh Nhi ở bên trong Long Giới châu, xem như đã tự phong bế, Triệu Vũ cũng không thể nào kêu gọi để cho nàng đi ra hỗ trợ.
Nhưng từ bên trong dao động linh hồn mà hắn cảm nhận được, hắn cũng biết nàng vẫn còn sống. Nên thời gian gần đây, hắn cũng không có làm phiền đến nàng, mà chỉ cố gắng tìm kiếm một chút đồ vật đặc thù, có thể giúp nàng đem linh hồn của mình hồi phục lại. Chỉ có điều, loại đồ vật này thật sự rất quý hiếm, cho dù là một bộ tộc lớn như bộ tộc Người Báo, bộ tộc Hổ, vẫn không tìm ra được loại bảo vật như vậy.
“Vậy chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Có phải, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không có cách nào ra ngoài hay không?”
Nạc Nạc vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Triệu Vũ. Thiếu nữ này là một trong các thị nữ đi theo bên cạnh của thiếu nữ tọc bạc, tính cách của nàng tương đối nhát gan. Bình thường, chỉ hay phụ trách các việc lặt vặt như chuẩn bị thức ăn, dựng lều vải. Mà mỗi người ở đây, ai cũng có riêng cho mình một tính cách khác nhau. Thường ngày, bởi vì Triệu Vũ vẫn hay trêu chọc các nàng, nên đối với hắn, các nàng đều có một loại hiểu ngầm, thường hay tránh xa một đoạn khoảng cách.
Nhưng lúc này, tình huống hiện tại thật sự là có chút đặc thù, không có Triệu Vũ, các nàng cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này. Nhìn như vùng hoang địa này chỉ kéo dài có vài chục dặm. Nhưng từ lúc đặt chân đến đây, mọi người đã cùng nhau chạy đi rất xa. Thế nhưng, cho dù bình thường với tốc độ của nhóm chiến thú, chạy nửa ngày như vậy, ước tính cũng phải chạy được gần cả trăm dặm. Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn còn quanh quẩn ở bên trong hoang địa, không có cách nào chạy thoát ra ngoài.
“Mọi người không cần phải lo lắng, cho dù nơi này chính là ảo trận thật sự, ta cũng có cách để phá giải nó. Chỉ có điều, ta cần hao tốn một ít thời gian để chuẩn bị phá trận. Vì thế, các nàng hãy chia nhau ra, tìm giúp thử cho ta, xung quanh nơi này có đồ vật gì đặc thù hay không?!”
Nghe được Triệu Vũ trấn an, các thiếu nữ mặc dùng cũng đã buông lỏng một ít. Nhưng trong lòng các nàng, vẫn không nhịn được mà lo lắng, sợ hãi. Ở trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là đối mặt với nguy hiểm và cái chết. Mà những đồ vật chúng ta không biết được, ẩn nấp ở xung quanh mà là những thứ đáng sợ thật sự.
Sau khi để cho chúng nữ tản đi, Dina Tali hiển nhiên được Triệu Vũ trưng dụng thành tay sai cho mình. Hắn mỗi một lúc nhìn thấy đồ vật gì đó khả nghi, đều ra lệnh cho nàng đi phía trước dò đường. Có thể nói, nàng lúc này so với những người khác không khác nào một kẻ khổ sai.
Tất nhiên, Triệu Vũ cũng không phải tự dưng sai khiến nàng như vậy. Hắn mục đích muốn để nàng trợ giúp, là ý định dò ra tung tích của mắt trận. Theo nhưng Hỏa Nhi giải thích, thì mỗi một tòa trận pháp, đều có đồ vật dùng để làm mắt trận. Nói một cách dễ hiểu hơn, thì đây chính là đồ vật dùng để điều khiển và duy trì trận pháp. Chỉ cần tìm thấy và phá vỡ nó, thì toàn bộ trận pháp sẽ mất đi hiệu lực, bọn họ cũng có thể tìm ra tung tích của bộ tộc Sa Sơn, thoát đi ra ngoài.
Thế nhưng, ảo trận ở đây thật sự là rất cao mình, cho dù có được trợ giúp của Hỏa Nhi cùng với chúng nữ, Triệu Vũ vẫn không có cách nào tìm ra được mắt trận. Mà ban đêm ở nơi hoang địa này, không khí thật sự rất lạnh. Với lại, bầu trời trên cao con treo lấy một mặt trăng màu đỏ, tạo thành một loại hiện tượng vô cùng quỷ dị.
Khè khè…
Rít… rít…
Chúng nữ cảm nhận được bầu không khí quỷ dị của nơi hoang địa này lúc về đêm, trong lòng của các nàng không khỏi vì thế mà lo lắng.
“Đại nhân, không phải ngài nói là ngài có thể tìm ra phương pháp để cho chúng ta rời khỏi nơi này hay sao? Vì sao, hiện tại chúng ta vẫn bị vây nhốt ở đây?”
Lúc này nhìn thấy mặt trăng màu đỏ càng lúc càng tỏa ra ánh sáng yêu dị, nhất thời có người nhịn không được lên tiếng chất vấn Triệu Vũ.
Nhưng lời của nàng vừa mới nói xong, bỗng nhiên có người lại kinh hãi hét lên một tiếng: “A, cứu ta…”
“Trận pháp?”
Đối với những thiếu nữ của các bộ tộc ẩn mình trong rừng sâu như các nàng, thật sự từ ngữ này rất xa lạ. Từ trước đến giờ, các nàng chiến đấu đều dựa vào sức mạnh của bản thân, hoặc dùng đến vu thuật của các vu sư, cũng không giống như nhân loại bên ngoài, có thể dùng đến trận pháp, thuật phép, cơ quan, bẫy rập các loại đồ vật ly kỳ, kỳ quái. Truyện đăng tải độc quyền trên metruyenhot và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Trận pháp, hay nói đơn giản hơn chính là một loại lĩnh vực không gian, nó có thể khiến cho người ta lâm vào bên trong, không hề hay biết gì. Tùy thuộc vào mục đích mà người sử dụng, có thể dùng đến ảo trận, sát trận, khốn trận. Nếu như đây là trận pháp mà bộ tộc Sa Sơn dùng để che giấu hành tung của mình, thì rất có thể là một loại ảo trận ở trong đó.”
Những kiến thức về trận pháp này, căn bản Triệu Vũ cũng không biết nhiều. Bên trong truyền thừa của Long tộc cũng không lưu lại bao nhiêu. Vừa rồi, chính là linh hồn của Hỏa Nhi đã giải thích cho hắn biết. Thời gian gần đây, không hiểu vì lý do gì, nàng hay ngủ say, rất ý khi tiếp chuyện với hắn. Mà linh hồn của Long Linh Nhi ở bên trong Long Giới châu, xem như đã tự phong bế, Triệu Vũ cũng không thể nào kêu gọi để cho nàng đi ra hỗ trợ.
Nhưng từ bên trong dao động linh hồn mà hắn cảm nhận được, hắn cũng biết nàng vẫn còn sống. Nên thời gian gần đây, hắn cũng không có làm phiền đến nàng, mà chỉ cố gắng tìm kiếm một chút đồ vật đặc thù, có thể giúp nàng đem linh hồn của mình hồi phục lại. Chỉ có điều, loại đồ vật này thật sự rất quý hiếm, cho dù là một bộ tộc lớn như bộ tộc Người Báo, bộ tộc Hổ, vẫn không tìm ra được loại bảo vật như vậy.
“Vậy chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Có phải, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không có cách nào ra ngoài hay không?”
Nạc Nạc vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Triệu Vũ. Thiếu nữ này là một trong các thị nữ đi theo bên cạnh của thiếu nữ tọc bạc, tính cách của nàng tương đối nhát gan. Bình thường, chỉ hay phụ trách các việc lặt vặt như chuẩn bị thức ăn, dựng lều vải. Mà mỗi người ở đây, ai cũng có riêng cho mình một tính cách khác nhau. Thường ngày, bởi vì Triệu Vũ vẫn hay trêu chọc các nàng, nên đối với hắn, các nàng đều có một loại hiểu ngầm, thường hay tránh xa một đoạn khoảng cách.
Nhưng lúc này, tình huống hiện tại thật sự là có chút đặc thù, không có Triệu Vũ, các nàng cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này. Nhìn như vùng hoang địa này chỉ kéo dài có vài chục dặm. Nhưng từ lúc đặt chân đến đây, mọi người đã cùng nhau chạy đi rất xa. Thế nhưng, cho dù bình thường với tốc độ của nhóm chiến thú, chạy nửa ngày như vậy, ước tính cũng phải chạy được gần cả trăm dặm. Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn còn quanh quẩn ở bên trong hoang địa, không có cách nào chạy thoát ra ngoài.
“Mọi người không cần phải lo lắng, cho dù nơi này chính là ảo trận thật sự, ta cũng có cách để phá giải nó. Chỉ có điều, ta cần hao tốn một ít thời gian để chuẩn bị phá trận. Vì thế, các nàng hãy chia nhau ra, tìm giúp thử cho ta, xung quanh nơi này có đồ vật gì đặc thù hay không?!”
Nghe được Triệu Vũ trấn an, các thiếu nữ mặc dùng cũng đã buông lỏng một ít. Nhưng trong lòng các nàng, vẫn không nhịn được mà lo lắng, sợ hãi. Ở trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là đối mặt với nguy hiểm và cái chết. Mà những đồ vật chúng ta không biết được, ẩn nấp ở xung quanh mà là những thứ đáng sợ thật sự.
Sau khi để cho chúng nữ tản đi, Dina Tali hiển nhiên được Triệu Vũ trưng dụng thành tay sai cho mình. Hắn mỗi một lúc nhìn thấy đồ vật gì đó khả nghi, đều ra lệnh cho nàng đi phía trước dò đường. Có thể nói, nàng lúc này so với những người khác không khác nào một kẻ khổ sai.
Tất nhiên, Triệu Vũ cũng không phải tự dưng sai khiến nàng như vậy. Hắn mục đích muốn để nàng trợ giúp, là ý định dò ra tung tích của mắt trận. Theo nhưng Hỏa Nhi giải thích, thì mỗi một tòa trận pháp, đều có đồ vật dùng để làm mắt trận. Nói một cách dễ hiểu hơn, thì đây chính là đồ vật dùng để điều khiển và duy trì trận pháp. Chỉ cần tìm thấy và phá vỡ nó, thì toàn bộ trận pháp sẽ mất đi hiệu lực, bọn họ cũng có thể tìm ra tung tích của bộ tộc Sa Sơn, thoát đi ra ngoài.
Thế nhưng, ảo trận ở đây thật sự là rất cao mình, cho dù có được trợ giúp của Hỏa Nhi cùng với chúng nữ, Triệu Vũ vẫn không có cách nào tìm ra được mắt trận. Mà ban đêm ở nơi hoang địa này, không khí thật sự rất lạnh. Với lại, bầu trời trên cao con treo lấy một mặt trăng màu đỏ, tạo thành một loại hiện tượng vô cùng quỷ dị.
Khè khè…
“Đại nhân, không phải ngài nói là ngài có thể tìm ra phương pháp để cho chúng ta rời khỏi nơi này hay sao? Vì sao, hiện tại chúng ta vẫn bị vây nhốt ở đây?”
Lúc này nhìn thấy mặt trăng màu đỏ càng lúc càng tỏa ra ánh sáng yêu dị, nhất thời có người nhịn không được lên tiếng chất vấn Triệu Vũ.
Nhưng lời của nàng vừa mới nói xong, bỗng nhiên có người lại kinh hãi hét lên một tiếng: “A, cứu ta…”