Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 176: Trừ phi là đem cái chân này của nàng chặt đi!”






Sau khi nhìn kỹ lại, Triệu Vũ mới phát hiện ra người vừa mới kinh hô chính là Nạc Nạc. Không biết từ lúc nào, từ bên dưới lòng đất đã xông lên một đầu bọ cạp màu đen, toàn thân tỏa ra hắc khí nồng đậm. Từ trên cái đuôi của nó, lộ ra một đầu gai nhọn vô cùng sắc bén.





Mà Nạc Nạc lại xui xẻo, lại giẫm phải con bọ cạp, bị chính cái đuôi này của nó đâm trúng, cả người của nàng đều cứng đờ lại, phần trên bắp chân đã bị thâm đen. Rất rõ ràng, trên cái đuôi của con bọ cạp này có độc tính rất mạnh. Nếu như không thể kịp thời cứu chữa, sợ rằng độc tính sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, Nạc Nạc khó có thể sống qua được đêm nay.



“Lưu ý mặt đất dưới chân mình, cẩn thận đề phòng xung quanh! Chất độc này dùng phương pháp bình thường không thể nào cứu chữa được. Trừ phi là đem cái chân này của nàng chặt đi!”



“Không, ta không muốn, ô ô…”



Triệu Vũ nhìn thấy Nạc Nạc đã bị trúng độc, tức thì ra lệnh cho nhừng người còn lại chú ý đề phòng. Nhưng Nạc Nạc vừa nghe hắn nói sẽ đem chân của mình chặt bỏ, vẻ mặt của nàng liền bị dọa sợ không còn chút máu.



Cho dù là bất kỳ một thiếu nữ nào, vừa nghĩ đến việc trên người của mình phải thiếu đi một vài bộ phận, các nàng làm sao có thể chịu đựng được.



Mà Triệu Vũ cũng không để cho nàng kịp kêu khóc, hắn một chân đem con bọ cạp dưới đất giẫm nát, một tay bịt lấy cái miệng của nàng, hung dữ trợn mắt lên nói: “Im lặng, nếu như ngươi còn dám khóc lóc, ta sẽ trực tiếp đem cái chân này của ngươi chặt xuống!”



Vừa nói, Triệu Vũ vừa cố tình rút ra một thanh chủy thủ đeo ở bên hông, đưa lên trước mặt của nàng đe dọa.



Quả thật, động tác này của hắn vô cùng hiệu quả. Mà Nạc Nạc cũng thật sự sợ hắn sẽ đem chân mình chặt thật. Thế nên là, dù bị chất động hành hạ, đau đến nhăn mặt, nhíu mày, nhưng nàng lúc này cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, không dám phát ra một lời.



Nhìn thấy biểu hiện lúc này, trong lòng Triệu Vũ không khỏi cười thầm một trận. Vừa rồi, hắn cũng chỉ dọa suông mà thôi. Chỉ chút chất độc như vậy, còn chưa cần phải dùng đến phương pháp cực đoan như thế. Đối với chất độc của con bọ cạp này, Triệu Vũ hoàn toàn có thể dùng phương pháp đơn giản hơn để giải quyết. Nhưng hắn cũng không ngờ đến, đám thiếu nữ này thường ngày mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, lúc này lại thật sự nhát gan như vậy.



Sau khi kiểm tra vết thương từ trên người của nàng một hồi, hắn phát hiện ra chất độc của loại bọ cạp này, đặc biệt còn mang theo một tia ma khí. Nhìn thấy được thứ này, trong lòng của Triệu Vũ không khỏi dâng lên nghi hoặc. Hắn cũng không biết rõ, nơi này làm sao còn có liên quan đến Ma tộc?



Nhưng trước mắt, hắn cũng không muốn để cho Nạc Nạc chịu đựng đau đớn kéo dài, chỉ có thể dứt khoát nói ra: “Cố gắng nhịn đau, để ta giúp ngươi lấy nọc độc này ra ngoài!”



Vì có lời dặn dò của trước đó của Triệu Vũ, Nạc Nạc lúc này chỉ có thể ngậm chặt miệng lại gật đầu, cũng không dám mở miệng ra nói chuyện với hắn.



Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, hắn thật sự là nhịn không được, muốn cười lớn một trận.



Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định tạm thời nín cười, đem chủy thủ trên tay rạch sâu vào trong vết thương của nàng, trực tiếp khoét lấy một miếng thịt lớn, vứt ra ngoài.



Từ chỗ vết thương của nàng, lúc này máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng màu sắc của nó đã chuyển thành màu đỏ sậm, đặc sệt, còn ẩn chủa một chút ma khí quần ở bên trong. Nếu như Triệu Vũ không đem chút ma khí này xử lý triệt để, hắn sợ rằng cho dù mình có đem độc tố ở trên vết thương của nàng rút sạch, trong người nàng vẫn còn ẩn chứa lại tai họa ngầm.



Hiển nhiên, những thứ đồ vật này ngoại trừ hắn ra, đám thiếu nữ ở đây đều không thể nào phát hiện được. Hắn hơi do dự một chút, sau đó liền quyết định cúi thấp người xuông, kê miệng vào sát vết thương của Nạc Nạc, đem chất độc từ trong người của nàng hút ra.



“A…”



Nhìn thấy động tác của hắn, Nạc Nạc cùng với một đám thiếu nữ đang cảnh giới xung quanh, đều không nhịn được mà kinh hãi hô lên một tiếng. Thật sự, Triệu Vũ cũng không muốn cố ý làm vậy. Nhưng vì hắn không muốn bại lộ thân phận của mình ra lúc này, nên chỉ có thể dùng lấy phương pháp, thô bạo và cũng là ngu ngốc nhất xử lý vết thương cho nàng.



Triệu Vũ cảm nhận được, vùng đất này có rất nhiều điều cổ quái. Nếu như đây là bên trong trận pháp, hắn cũng không có nghĩ ra người nào có thể lợi hại đến như vậy, bố trí ra một cái đại trận, mà ngay cả chính hắn và linh hồn của Hỏa Nhi kết hợp lại cũng không cách nào khám phá ra được.



Phải biết, thân phận của Hỏa Nhi từng là một vị thị nữ hầu hạ bên cạnh của Thần. Đối với những kiến thức cơ bản về trận pháp, phong ấn các loại, nàng đều tìm hiểu rõ ràng. Mặc dù không tính là tạo nghệ cao siêu, nhưng những kiến thức như vậy dùng để áp dụng ở một nơi như hạ giới này, thật sự là đủ sức dư thừa.



Nhưng không hiểu vì sao, mặc dù cả nàng và hắn đều nhận ra được sự bất thường ở nơi này, đều cảm nhận được trận pháp tồn tại xung quanh. Thế nhưng, ngay cả mặt trận và nơi phát ra năng lượng khỏi nguồn của tòa trận pháp này, cả hai người bọn họ không tìm ra được chút manh mối này.



Việc này càng làm cho Triệu Vũ hết sức lo lắng và khó chịu. Hắn đường đường là con trai của Thần, truyền nhân của một Ma Thần vĩ đại, chẳng lẽ sẽ bị vây nhốt trong tòa ảo trận như vậy cả đời hay sao?



“Xong rồi, vết thương của ngươi tạm thời không có vấn đề gì nữa. Bây giờ, ta cũng không cần đem nó chặt bỏ!”

Sau khi nhìn kỹ lại, Triệu Vũ mới phát hiện ra người vừa mới kinh hô chính là Nạc Nạc. Không biết từ lúc nào, từ bên dưới lòng đất đã xông lên một đầu bọ cạp màu đen, toàn thân tỏa ra hắc khí nồng đậm. Từ trên cái đuôi của nó, lộ ra một đầu gai nhọn vô cùng sắc bén.





Mà Nạc Nạc lại xui xẻo, lại giẫm phải con bọ cạp, bị chính cái đuôi này của nó đâm trúng, cả người của nàng đều cứng đờ lại, phần trên bắp chân đã bị thâm đen. Rất rõ ràng, trên cái đuôi của con bọ cạp này có độc tính rất mạnh. Nếu như không thể kịp thời cứu chữa, sợ rằng độc tính sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, Nạc Nạc khó có thể sống qua được đêm nay.



“Lưu ý mặt đất dưới chân mình, cẩn thận đề phòng xung quanh! Chất độc này dùng phương pháp bình thường không thể nào cứu chữa được. Trừ phi là đem cái chân này của nàng chặt đi!”



“Không, ta không muốn, ô ô…”



Triệu Vũ nhìn thấy Nạc Nạc đã bị trúng độc, tức thì ra lệnh cho nhừng người còn lại chú ý đề phòng. Nhưng Nạc Nạc vừa nghe hắn nói sẽ đem chân của mình chặt bỏ, vẻ mặt của nàng liền bị dọa sợ không còn chút máu.



Cho dù là bất kỳ một thiếu nữ nào, vừa nghĩ đến việc trên người của mình phải thiếu đi một vài bộ phận, các nàng làm sao có thể chịu đựng được.



Mà Triệu Vũ cũng không để cho nàng kịp kêu khóc, hắn một chân đem con bọ cạp dưới đất giẫm nát, một tay bịt lấy cái miệng của nàng, hung dữ trợn mắt lên nói: “Im lặng, nếu như ngươi còn dám khóc lóc, ta sẽ trực tiếp đem cái chân này của ngươi chặt xuống!”



Vừa nói, Triệu Vũ vừa cố tình rút ra một thanh chủy thủ đeo ở bên hông, đưa lên trước mặt của nàng đe dọa.



Quả thật, động tác này của hắn vô cùng hiệu quả. Mà Nạc Nạc cũng thật sự sợ hắn sẽ đem chân mình chặt thật. Thế nên là, dù bị chất động hành hạ, đau đến nhăn mặt, nhíu mày, nhưng nàng lúc này cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, không dám phát ra một lời.



Nhìn thấy biểu hiện lúc này, trong lòng Triệu Vũ không khỏi cười thầm một trận. Vừa rồi, hắn cũng chỉ dọa suông mà thôi. Chỉ chút chất độc như vậy, còn chưa cần phải dùng đến phương pháp cực đoan như thế. Đối với chất độc của con bọ cạp này, Triệu Vũ hoàn toàn có thể dùng phương pháp đơn giản hơn để giải quyết. Nhưng hắn cũng không ngờ đến, đám thiếu nữ này thường ngày mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, lúc này lại thật sự nhát gan như vậy.



Sau khi kiểm tra vết thương từ trên người của nàng một hồi, hắn phát hiện ra chất độc của loại bọ cạp này, đặc biệt còn mang theo một tia ma khí. Nhìn thấy được thứ này, trong lòng của Triệu Vũ không khỏi dâng lên nghi hoặc. Hắn cũng không biết rõ, nơi này làm sao còn có liên quan đến Ma tộc?



Nhưng trước mắt, hắn cũng không muốn để cho Nạc Nạc chịu đựng đau đớn kéo dài, chỉ có thể dứt khoát nói ra: “Cố gắng nhịn đau, để ta giúp ngươi lấy nọc độc này ra ngoài!”



Vì có lời dặn dò của trước đó của Triệu Vũ, Nạc Nạc lúc này chỉ có thể ngậm chặt miệng lại gật đầu, cũng không dám mở miệng ra nói chuyện với hắn.



Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, hắn thật sự là nhịn không được, muốn cười lớn một trận.



Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định tạm thời nín cười, đem chủy thủ trên tay rạch sâu vào trong vết thương của nàng, trực tiếp khoét lấy một miếng thịt lớn, vứt ra ngoài.



Từ chỗ vết thương của nàng, lúc này máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng màu sắc của nó đã chuyển thành màu đỏ sậm, đặc sệt, còn ẩn chủa một chút ma khí quần ở bên trong. Nếu như Triệu Vũ không đem chút ma khí này xử lý triệt để, hắn sợ rằng cho dù mình có đem độc tố ở trên vết thương của nàng rút sạch, trong người nàng vẫn còn ẩn chứa lại tai họa ngầm.



Hiển nhiên, những thứ đồ vật này ngoại trừ hắn ra, đám thiếu nữ ở đây đều không thể nào phát hiện được. Hắn hơi do dự một chút, sau đó liền quyết định cúi thấp người xuông, kê miệng vào sát vết thương của Nạc Nạc, đem chất độc từ trong người của nàng hút ra.



“A…”



Nhìn thấy động tác của hắn, Nạc Nạc cùng với một đám thiếu nữ đang cảnh giới xung quanh, đều không nhịn được mà kinh hãi hô lên một tiếng. Thật sự, Triệu Vũ cũng không muốn cố ý làm vậy. Nhưng vì hắn không muốn bại lộ thân phận của mình ra lúc này, nên chỉ có thể dùng lấy phương pháp, thô bạo và cũng là ngu ngốc nhất xử lý vết thương cho nàng.



Triệu Vũ cảm nhận được, vùng đất này có rất nhiều điều cổ quái. Nếu như đây là bên trong trận pháp, hắn cũng không có nghĩ ra người nào có thể lợi hại đến như vậy, bố trí ra một cái đại trận, mà ngay cả chính hắn và linh hồn của Hỏa Nhi kết hợp lại cũng không cách nào khám phá ra được.



Việc này càng làm cho Triệu Vũ hết sức lo lắng và khó chịu. Hắn đường đường là con trai của Thần, truyền nhân của một Ma Thần vĩ đại, chẳng lẽ sẽ bị vây nhốt trong tòa ảo trận như vậy cả đời hay sao?



“Xong rồi, vết thương của ngươi tạm thời không có vấn đề gì nữa. Bây giờ, ta cũng không cần đem nó chặt bỏ!”