Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 174: Có thể, chúng ta đã bị ảo cảnh ảnh hưởng rồi không?”




 

 

Nhưng người ở nơi này, thật sự là rất kỳ lạ. Triệu Vũ nghe đám thiếu nữ nói, cho dù là phụ nữ hay trẻ nhỏ, người của vùng đất Sa Sơn này đều hiếu chiến vô cùng, thực lực của bọn họ cũng rất mạnh.

 

Vì vậy, lúc gần đi đến vùng đất này, Triệu Vũ mới từ trên lưng báo của Dina Tali nhảy xuống, nhìn từ đồi núi quan sát về phía bình địa.

 

Có thể nói, không chỉ con người ở nơi này cổ quái, mà ngay cả khí hậu ở đây cũng hết sức kỳ lạ. Mặt đất ở dưới chân mà nhóm người Triệu Vũ đang đứng, xung quanh cây cối tươi tốt, rậm rạp, khí hậu cũng mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Nhưng cách đó chưa đầy một dặm, lại là một vùng hoang địa khô cằn, nhiệt độ nóng bức, dễ khiến cho người ta sinh ra một loại ảo ảnh.

 

Thế nên, Triệu Vũ thật sự là rất hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc là người của bộ tộc Sa Sơn này, có đặc thù như thế nào.

 

Mà Dina Tali nghe được giọng điệu tràn đầy nghi ngờ của hắn, nàng cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nếu không tin ta, thì đừng hỏi nữa, tự mình đi đến rồi biết!”

 

Thật sự, không phải nàng vô duyên vô cớ mà tức giận với hắn như vậy. Chẳng qua, lúc tối khi dừng chân nghỉ lại trong rừng, khi nàng đang ngủ ngon lành thì tên khốn này lại lẻn vào trong lều của nàng làm bậy, cả một đêm đều khiến cho nàng không thể nào ngủ yên được. Mặc dù là hắn không có làm ra chuyện kia, nhưng một đêm bị một người đàn ông xa la ôm chặt. Đặc biệt là bàn tay hư thối của hắn lại không để yên, cứ luồng vào trong người của nàng sờ mó lung tung. Thử hỏi, một thiếu nữ như nàng có thể chịu đựng được sao?

 

Thế nhưng, nàng lại không có cách nào đuổi được hắn. Bởi vì mỗi lần nàng đưa ra ý kiến, để hắn chuyển sang ngồi chung thú cưỡi với người khác, hắn liền đem chuyện ước hiện trước kia giữa thiếu nữ tóc bạc Nidalee, cũng là chủ nhân của nàng nói ra, đem nàng không cách nào từ chối hắn được.

 

Với lại, đám thiếu nữ còn lại, kể cả là chủ nhân của nàng, còn ước gì hắn đừng làm phiền bọn họ. Chính vì thế, mặc nàng kháng nghị như thế nào, bọn họ cũng giả vờ làm lơ. Còn ước được rằng, hắn không qua làm phiền đến mình.

 

Chính vì chuyện này, mỗi lần cùng hắn nói chuyện, nàng luôn cảm giác mình rất thiệt thòi và ủy khuất, đều mức muốn khóc lên một trận, sau đó rời đi khỏi đây cho nhanh.

 

Nhưng không biết vì lý do gì, mỗi lần trên chọc nàng xong, hắn lại không có vượt qua ranh giới, cứ làm cho nàng vừa đề phòng, vừa bức rức, khó chịu trong người.

 

Mà đối với việc này, hắn tựa như còn không biết, lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, vỗ lên vai nàng cười nói: “Được rồi, không cần phải tỏ ra khó coi như vậy. Chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng đi qua vùng đất này. Ta cũng không muốn bị mặt trời ở đây nướng chín!”

 

Nói xong, hắn liền ra lệnh cho Tiểu Meo, chính là tên thú cưỡi của nàng, hướng về phía trước chạy đi.

 

Thật sự, ngay cả thú cưỡi của nàng cũng vô cùng ủy khuất. Nó đường đường là một đầu chiến sủng cấp S, thuộc về sát thủ săn mồi của rừng rậm. Nhưng ở trước mặt Triệu Vũ, nó chẳng khác nào một con mèo nhỏ, còn bị hắn đặt cho một cái tên như một loại thú nuôi trong nhà.

 

Thế nhưng, ngay cả chủ nhân của nó cũng bị ủy khuất, nó làm sao có thể phản kháng lại tên hung thần này được chứ? Chấp nhận mệnh lệnh của Triệu Vũ, Tiểu Meo rất nhanh dẫn đầu đoàn người, hướng về phía vùng đất trung tâm của Sa Sơn chạy tới.

 

Nơi này, quả nhiên khí hậu vô cùng khắc nghiệt. Triệu Vũ cũng không hiểu rõ, vì sao bộ tộc Sa Sơn không để cho tộc nhân của mình sinh sống bên trong rừng rậm, khí hậu tươi mát, dễ chịu, mà lại chịu đựng khổ cực sống ở một nơi hoang vắng, khô cằn như thế này.

 

Nhưng mà, bọn họ cũng đã đến đây rồi, chỉ có thể đi theo hướng bắc, xuyên qua lãnh địa của bộ tộc Sa Sơn, đi về phía vương quốc xứ Will.

 

Ban đầu, nhóm người của Triệu Vũ chạy rất thong dong, không có bất kỳ một ai ngăn cản. Nhưng chạy liên tục suốt hơn nửa ngày trời, phía trước mặt của bọn họ vẫn là một vùng đất hoang vắng, không có một ai đứng ra ngăn cản.

 

Nhất thời, Triệu Vũ không khỏi để cho Tiểu Meo dừng lại, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía địa hoang địa trước mắt. Mà các thiếu nữ cũng bắt đầu ngưng trọng, nhìn về bốn phía xung quanh.

 

“Các nàng có thấy kỳ lạ hay không? Chúng ta chạy lâu như vậy rồi, đáng lý ra đã có thể gặp được người của bộ tộc Sa Sơn. Không có lý do gì, hiện tại vẫn không nhìn thấy bất kỳ một ai ở đây, đúng không?”

 

Lời này của hắn nói ra, chủ yếu là hướng về phía thiếu nữ tóc bạc để hỏi thăm. Ở nơi này, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có thực lực của nàng là mạnh nhất. Hơn nữa, vu thuật của nàng cũng rất lợi hại, Triệu Vũ cho rằng, nàng sẽ phát hiện ra điều bất thường gì đó.

 

“Ta nghe nói, ở trên sa mạc và càng vùng đất hoang địa, thường thường phát sinh ra ảo cảnh. Có thể, chúng ta đã bị ảo cảnh ảnh hưởng rồi không?”

Đối với lời này của nàng, Triệu Vũ trực tiếp lắc đầu: “Điều đó là không thể! Chúng ta ở đây không phải là người thường, làm sao lại bị ảo cảnh như vậy ảnh hưởng được? Trừ phi, nơi này có trận pháp, đem bộ tộc Sa Sơn ngăn cách ra bên ngoài. Đồng thời, cũng có thể để cho chúng ta rơi vào ảo trận!”

 

Nhưng người ở nơi này, thật sự là rất kỳ lạ. Triệu Vũ nghe đám thiếu nữ nói, cho dù là phụ nữ hay trẻ nhỏ, người của vùng đất Sa Sơn này đều hiếu chiến vô cùng, thực lực của bọn họ cũng rất mạnh.

 

Vì vậy, lúc gần đi đến vùng đất này, Triệu Vũ mới từ trên lưng báo của Dina Tali nhảy xuống, nhìn từ đồi núi quan sát về phía bình địa.

 

Có thể nói, không chỉ con người ở nơi này cổ quái, mà ngay cả khí hậu ở đây cũng hết sức kỳ lạ. Mặt đất ở dưới chân mà nhóm người Triệu Vũ đang đứng, xung quanh cây cối tươi tốt, rậm rạp, khí hậu cũng mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Nhưng cách đó chưa đầy một dặm, lại là một vùng hoang địa khô cằn, nhiệt độ nóng bức, dễ khiến cho người ta sinh ra một loại ảo ảnh.

 

Thế nên, Triệu Vũ thật sự là rất hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc là người của bộ tộc Sa Sơn này, có đặc thù như thế nào.

 

Mà Dina Tali nghe được giọng điệu tràn đầy nghi ngờ của hắn, nàng cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nếu không tin ta, thì đừng hỏi nữa, tự mình đi đến rồi biết!”

 

Thật sự, không phải nàng vô duyên vô cớ mà tức giận với hắn như vậy. Chẳng qua, lúc tối khi dừng chân nghỉ lại trong rừng, khi nàng đang ngủ ngon lành thì tên khốn này lại lẻn vào trong lều của nàng làm bậy, cả một đêm đều khiến cho nàng không thể nào ngủ yên được. Mặc dù là hắn không có làm ra chuyện kia, nhưng một đêm bị một người đàn ông xa la ôm chặt. Đặc biệt là bàn tay hư thối của hắn lại không để yên, cứ luồng vào trong người của nàng sờ mó lung tung. Thử hỏi, một thiếu nữ như nàng có thể chịu đựng được sao?

 

Thế nhưng, nàng lại không có cách nào đuổi được hắn. Bởi vì mỗi lần nàng đưa ra ý kiến, để hắn chuyển sang ngồi chung thú cưỡi với người khác, hắn liền đem chuyện ước hiện trước kia giữa thiếu nữ tóc bạc Nidalee, cũng là chủ nhân của nàng nói ra, đem nàng không cách nào từ chối hắn được.

 

Với lại, đám thiếu nữ còn lại, kể cả là chủ nhân của nàng, còn ước gì hắn đừng làm phiền bọn họ. Chính vì thế, mặc nàng kháng nghị như thế nào, bọn họ cũng giả vờ làm lơ. Còn ước được rằng, hắn không qua làm phiền đến mình.

 

Chính vì chuyện này, mỗi lần cùng hắn nói chuyện, nàng luôn cảm giác mình rất thiệt thòi và ủy khuất, đều mức muốn khóc lên một trận, sau đó rời đi khỏi đây cho nhanh.

 

Nhưng không biết vì lý do gì, mỗi lần trên chọc nàng xong, hắn lại không có vượt qua ranh giới, cứ làm cho nàng vừa đề phòng, vừa bức rức, khó chịu trong người.

 

Mà đối với việc này, hắn tựa như còn không biết, lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, vỗ lên vai nàng cười nói: “Được rồi, không cần phải tỏ ra khó coi như vậy. Chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng đi qua vùng đất này. Ta cũng không muốn bị mặt trời ở đây nướng chín!”

 

Nói xong, hắn liền ra lệnh cho Tiểu Meo, chính là tên thú cưỡi của nàng, hướng về phía trước chạy đi.

 

Thật sự, ngay cả thú cưỡi của nàng cũng vô cùng ủy khuất. Nó đường đường là một đầu chiến sủng cấp S, thuộc về sát thủ săn mồi của rừng rậm. Nhưng ở trước mặt Triệu Vũ, nó chẳng khác nào một con mèo nhỏ, còn bị hắn đặt cho một cái tên như một loại thú nuôi trong nhà.

 

Thế nhưng, ngay cả chủ nhân của nó cũng bị ủy khuất, nó làm sao có thể phản kháng lại tên hung thần này được chứ? Chấp nhận mệnh lệnh của Triệu Vũ, Tiểu Meo rất nhanh dẫn đầu đoàn người, hướng về phía vùng đất trung tâm của Sa Sơn chạy tới.

 

Nơi này, quả nhiên khí hậu vô cùng khắc nghiệt. Triệu Vũ cũng không hiểu rõ, vì sao bộ tộc Sa Sơn không để cho tộc nhân của mình sinh sống bên trong rừng rậm, khí hậu tươi mát, dễ chịu, mà lại chịu đựng khổ cực sống ở một nơi hoang vắng, khô cằn như thế này.

 

Nhưng mà, bọn họ cũng đã đến đây rồi, chỉ có thể đi theo hướng bắc, xuyên qua lãnh địa của bộ tộc Sa Sơn, đi về phía vương quốc xứ Will.

 

Ban đầu, nhóm người của Triệu Vũ chạy rất thong dong, không có bất kỳ một ai ngăn cản. Nhưng chạy liên tục suốt hơn nửa ngày trời, phía trước mặt của bọn họ vẫn là một vùng đất hoang vắng, không có một ai đứng ra ngăn cản.

 


Lời này của hắn nói ra, chủ yếu là hướng về phía thiếu nữ tóc bạc để hỏi thăm. Ở nơi này, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có thực lực của nàng là mạnh nhất. Hơn nữa, vu thuật của nàng cũng rất lợi hại, Triệu Vũ cho rằng, nàng sẽ phát hiện ra điều bất thường gì đó.

 

“Ta nghe nói, ở trên sa mạc và càng vùng đất hoang địa, thường thường phát sinh ra ảo cảnh. Có thể, chúng ta đã bị ảo cảnh ảnh hưởng rồi không?”

Đối với lời này của nàng, Triệu Vũ trực tiếp lắc đầu: “Điều đó là không thể! Chúng ta ở đây không phải là người thường, làm sao lại bị ảo cảnh như vậy ảnh hưởng được? Trừ phi, nơi này có trận pháp, đem bộ tộc Sa Sơn ngăn cách ra bên ngoài. Đồng thời, cũng có thể để cho chúng ta rơi vào ảo trận!”