Đường Độc Là Một Đôi

Chương 34: Nam chính bị mệ hoặc!




Đái Mộc Bạch mặc dù không rêи ɾỉ một tiếng nào, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra, bước chạy của hắn trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, mỗi bước lưu lại mồ hôi nhiều nhất trong bảy người. Mang giúp phụ trọng cho mập mạp là mười cân, mà lúc này thể lực vốn cũng không còn nhiều, dưới tình huống gia tăng phụ trọng lên đến ba mươi cân sinh ra ảnh hướng lớn tới sự tiêu hao thể lực của hắn.

Vòng thứ tám đã kết thúc, khi đại sư đưa cho bọn chúng nước muối ấm, nhìn thoáng qua giỏ tre sau lưng mọi người, nhưng lại không nói gì.

Vòng thứ chín lại tiếp tục, mặc dù không có phụ trọng, nhưng thể lực của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đã đạt gần tới khả năng cực hạn, Ma Hồng Tuấn thì khôi phục được một chút, Tiểu Vũ vẫn còn có thể kiên trì, Chu Trúc Thanh bước chạy ngày càng chậm, Thẩm Tu nện mỗi bước đều có chút máy móc chết lặng, ngược lại Đường Tam tựa hồ cắn răng cố gắng vượt qua cực hạn của bản thân, nhìn qua cũng không có dấu hiệu gì kiệt sức.
Mắt nhìn thấy Tác Thác thành, vòng thứ chín đã hoàn thành một nửa, đột nhiên, đôi chân Đái Mộc Bạch lảo đảo một cái, cả người gục xuống phía trước.

Đường Tam vẫn chạy bên cạnh Đái Mộc Bạch, mắt thấy gã sắp ngã sấp xuống, vội vàng chạy vọt tới một bước, đỡ lấy bả vai hắn.

Mã Hồng Tuấn một lần nữa nhận lại phụ trọng của mình, giúp cho sức nặng trên vai Đái Mộc Bạch giảm bớt mười cân. Hòn đá năm cân kia của Trữ Vinh Vinh chuyển từ sọt của Đái Mộc Bạch qua Đường Tam, phụ trọng của Đường Tam tăng lên 25 cân.

Hành trình lại được tiếp tục, mỗi lần cất bước đều gian nan, Đái Mộc Bạch dưới tình huống giảm bớt mười lăm cân phụ trọng, với nghị lực cứng cỏi kiên trì quay về.

Vòng thứ chín, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, lúc này mặc dù vẫn chạy như cũ, nhưng trên thực tế, tốc độ so với bước đi không nhanh hơn bao nhiêu. Từ lúc bắt đầu thi hành hình phạt đến bây giờ, đã trải qua ba canh giờ.
Vòng thứ mười, Áo Tư Tạp lấy lại hòn đá từ chỗ Đường Tam.

Lúc này, mọi người thực sự quá mệt để có thể cử động thêm nữa, miễn cưỡng chuyển động đôi chân, từng bước từng bước tiến về phía trước. Không được sao? Không, đi được, chúng ta đều đi được. Vác hòn đá sau lưng, bước từng bước nặng nhọc, bọn chúng từng chút một tiến tới mục tiêu.

Đi được một dặm, Áo Tư Tạp suýt nữa té xỉu, hòn đá sau lưng một lần nữa chuyển sang giỏ trúc của Đường Tam.

Đi được hai dặm, hòn đá sau lưng Chu Trúc Thanh được chuyển sang giỏ trúc của Tiểu Vũ.

Đi được ba dặm, Trữ Vinh Vinh té xỉu, Đường Tam đem tảng đá của mình chuyển cho Đái Mộc Bạch, ôm Trữ Vinh Vinh bước tiếp.

Quay lại một dặm, Áo Tư Tạp té xỉu, Chu Trúc Thanh nhận lại tảng đá của mình, tảng đá của Tiểu Vũ chuyển sang cho Mã Hồng Tuấn, Thẩm Tu cắn răng tiết nhận phụ trọng của Trữ Vinh Vinh, Đường Tam cõng Áo Tư Tạp.
Quay lại hai dặm, Chu Trúc Thanh té xỉu, Đái Mộc Bạch miễn cưỡng ôm lấy nàng.

Khoảng cách chỉ còn năm trăm thước, Đường Tam trước ngực đeo giỏ trúc, phụ trọng trong đó khoảng mười lăm cân chuyển từ bên Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch sang, sau lưng cõng Áo Tư Tạp.

Đái Mộc Bạch cõng Chu Trúc Thanh.

Tiểu Vũ cõng Trữ Vinh Vinh.

Mã Hồng Tuấn vác hai mươi cân phụ trọng.

Thẩm Tu mang theo phụ trọng mười cân.

Bọn chúng cơ hồ là lê từng bước từng bước đến đích.

“Thả, thả ta xuống đi…” Âm thanh suy yếu của Trữ Vinh Vinh từ sau lưng Tiểu Vũ cất lên, hai chân Tiểu Vũ lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã xuống đất. Mà Trữ Vinh Vinh từ trên lưng nàng trườn xuống, hai người đỡ nhau, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Áo Tư Tạp từ trong hôn mê tỉnh lại, giãy dụa nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam, được Đường Tam đỡ cánh tay bước tiếp.
Chu Trúc Thanh còn chưa có tỉnh lại. Nàng mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng so với Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh còn mệt hơn nhiều. Mã Hồng Tuấn mặc dù béo, nhưng thể lực so với Chu Trúc Thanh lại tốt hơn nhiều, hơn nữa, Đái Mộc Bạch lại giúp hắn mang phụ trọng một đoạn, tình huống tự nhiên tốt hơn rất nhiều.

Đương nhiên, lúc này Mã Hồng Tuấn đã đạt tới trạng thái cực hạn, hợp lại với Đường Tam và Áo Tư Tạp, ba người đỡ nhau bước từng bước về đích.

Nếu trừng phạt chỉ dành cho từng người một, thì với thể lực của Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp, sợ rằng đã sớm không kiên trì được.

Nhưng trừng phạt lần này dành cho tám người, tương trợ lẫn nhau, và dưới sự tương trợ này, sự kiên cường trong trái tim bọn chúng đã được kích phát.

Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, không thể nhìn ra đích đến, thân thể bọn chúng lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể tiếp tục bước.
Bốn trăm thước.

Ba trăm thước.

Hai trăm thước

Một trăm thước.

Khuôn mặt Đại Sư cứng ngắc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mắt nhìn thấy bộ dáng bọn chúng dìu nhau đi tới đích, ngay cả đại sư cũng không khỏi động dung.

Vòng cuối cùng này, bọn họ đi suốt một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng kiên trì đến đích.

Tình thịch thình thịch…

Tám người trước sau ngã xuống đất, Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn cơ hồ cùng lúc bất tỉnh.

Đái Mộc Bạch ngả bên người Chu Trúc Thanh, thở hổn hển từng ngụm, toàn thân run nhè nhẹ. Đường Tam dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, cho bọn họ tựa vào giỏ tre của chính mình, sau đó lấy ra phụ trọng dư thừa, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn. Đối với người khác mà nói, trừng phạt, hay nói cách khác là huấn luyện đã chấm dứt, nhưng đối với hắn thì chưa.
Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.

“Tam ca, ta cùng ngươi.” Thẩm Tu bám vào bàn đứng lên, sắc mặt tái nhợt, cánh môi không hề có huyết sắc. Y chỉ bước ra một bước cả người đã đổ gực xuống đất, hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên đã ngất đi. Y cũng là Hồn Sư hệ Phụ Trợ, vốn dĩ cõng hòn đá mười cân của mình đã mau mỏi mệt, huống chi đoạn đường cuối cùng y còn tiếp hòn đá năm cân của Trữ Vinh Vinh, đã tới cực hạn.

“Tiểu Tam. Ta đi cùng ngươi.” Người nói chính là Đái Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người đối mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra tia cười có chút quái di, đồng thời vươn tay phải của mình lên vỗ vào nhau.
Ngay sau đó, hai kẻ nhận nhiều “trừng phạt” nhất trong đám đồng thời ngã xuống, nằm ngay bên cạnh đồng bạn.

Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống, nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch cuối cùng đồng thời té xỉu, trên mặt ông mới toát ra một tia cười nhàn nhạt: “Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm.”

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh đại sư: “Đại sư, ngươi làm hay lắm. Đủ nhẫn tâm.”

Đại sư cũng không để ý đến trong lời nói Phất Lan Đức có chút bất mãn, phất phất tay: “Mau dẫn bọn chúng đi đi.”

Kể cả Đại Sư, chúng lão sư vội vàng tháo giỏ tre trên người bọn nhỏ, ôm bọn chúng đi vào học viện.

Khi Đường Tam tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong túc xá. Cảm giác ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền vào trong cơ thể làm hắn rêи ɾỉ suýt thành tiếng.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Tam phát hiện bản thân đang xícɦ ɭõa nằm trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong tràn đầy chất lỏng màu nâu. Tiện tay khuấy chất lỏng quanh người, mùi vị dược thảo nồng đậm xộc lên mũi. Cái mũi Đường Tam giật giật, trong lòng nhất thời rõ ràng vài điểm.

Sau khi đi tới thế giới này, hắn mặc dù không có cẩn thận nghiên cứu dược vật nơi đây, nhưng đại khái cũng biết một ít. Dược tài ở cái thế giới này so với thế giới trước của hắn có rất nhiều điểm giống nhau, mà cái chất lỏng bên trong cái thùng gỗ hắn đang nằm này hẳn chỉ dùng một vài loại dược tài tự nhiên đun nóng mà thành, có tác dụng thư cân hoạt huyết cùng với bồi nguyên. Khó trách lúc trước thể lực tiêu hao cạn kiệt, mà bây giờ tỉnh lại cũng không có cảm giác thống khổ gì mấy. Chỉ có hai chân thoáng đau nhức, thân thể có chút như nhũn ra.
Đường Tam theo bản năng ngẩn đầu nhìn xung quanh, đầu tiên là thấy Áo Tư Tạp vẫn còn hôn mê bên trái. Đường Tam mỉm cười quay đầu, lọt vào tầm mắt chính là Thẩm Tu bên phải.

Thẩm Tu hai mắt nhắm chặt, ngửa đầu ra sau dựa vào thùng gỗ. Mày dài thanh thú có hơi nhíu lại, khuôn mặt vốn tái nhợt đã có chút huyết sắc. Tóc y đen như mực rối tung dính lên khuôn mặt trắng nõn tinh tế hình thành nên một cảnh sắc cự kỳ yêu mị. Đường Tam không biết vì sao có chút hoảng loạn dời đi tầm mắt. Nhìn thấy bả vai mượt mà trắng nõn của đối phương lộ ra trên mặt nước mà bản thân như bị lửa thiêu đốt, buộc nhắm lại hai mắt. Ngoài hai cái thùng gỗ to còn có hai cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch, hiển nhiên là cho bọn chúng tẩy rửa thân thể. Nước trong không được làm ấm, khiến cho Đường Tam trong lúc ngâm người không khỏi rùng mình, thần chí linh mẫn, nhất thời cảm giác sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn thân dần dần biến mất.
Ngoài thùng gỗ to còn có hai cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch để tẩy rửa nước thuốc trên người. Thay quần áo sạch sẽ, Đường Tam vội vàng ra khỏi ký túc xá, bước đi có vẻ hỗn độn. Hắn không biết cái xúc động đang vuốt ve từng tấc thịt này là gì, kỳ quái. Lúc trước mỗi khi hắn có vấn đề khó giải quyết sẽ đi hỏi Đại Sư, nhưng lần này hắn lại do dự. Không biết vì sao hắn cảm thấy vẫn đừng nên cho Đại Sư biết thì tốt hơn.

‘Ta rốt cuộc bị làm sao vậy?’ Đường Tam mê mang nghĩ.