Bên ngoài trời đã đầy sao. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh.
Dùng sức co duỗi thân thể một chút, tiếng xương cốt toàn thân lách cách liên tiếp phát ra, khiến cho toàn thân phảng phất dãn ra, hít hai hơi không khí trong lành thật sâu thay thế trọc khí bên trong cơ thể, hướng nhà ăn bước nhanh tới.
Thẩm Tu thẳng đến khi xác nhận Đường Tam đã đi xa mới mở mắt ra. Thở nhẹ một hơi. Từ khi xác định tâm ý của mình, lúc ở cùng Đường Tam luôn khiến tâm tình y phức tạp. Bất quá, dáng người Tam ca thật tốt. Da thịt mà lúa mạnh dừng đường cong cơ bắp… Phi phi, y nghĩ lung tung cái gì. Gương mặt hơi đỏ lên, Thẩm Tu dùng nước lạnh để một bên vỗ vỗ mặt. Nói đến cùng, y cũng chỉ có cái đầu tiểu xử nam ngây thơ thôi o(*////▽////*)q.
Trong bụng rỗng tuếch rất là khó chịu, Thẩm Tu động tác nhạn chóng dùng hồn lực hong khô mái tóc dài, mặc quần áo khô đã được giặt sạch sẽ để ở một bên, lộc cộc không chờ được xuất phát đến nhà ăn.
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch dựa lên bàn, Thẩm Tu đi vào hướng hai người gật đầu một cái rồi trực tiếp đi ăn. Bữa tối cực kì phong phú, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau vào một ít hoa quả. Thẩm Tu cảm thấy mĩ mãn nheo mắt lại hưởng thụ.
Nhìn Thẩm Tu động tác rõ ràng ưu nhã nhai kĩ nuốt chậm nhưng đồ ăn trước mặt lại lấy tốc độ tên lửa giảm đi khiến Đái Mộc Bạch trợn mắt há mồm, Đường Tam cũng phải bật cười lắc đầu.
“Cảm giác ăn no thật tốt.” Thẩm Tu cười cong cả mắt, Đường Tam hơi giật mình theo bản năng nghiêng đầu nhìn Đái Mộc Bạch, quả nhiên thấy trong mắt đối phương tràn đầy kinh diễm cùng thưởng thức. Đường Tam không biết vì sao đáy lòng có chút dao động. Không đợi hấn nhận biết rõ ràng Thẩm Tu đã trực tiếp dựa lên người hắn. Đường Tam lập tức vứt bỏ cảm giác cùng suy nghĩ kì quái kia, ôn nhu nhéo má Thẩm Tu : “Thật là con heo lười, ăn no liền dựa.”
Thẩm Tu không phục hừ hai tiếng: “Đúng rôi, Tam ca, lúc đó ngươi lại chạy tiếp hai vòng kia?”
Đường Tam cười khổ: “Không, sau khi ngươi té xỉu ta cùng Đái Mộc Bạch cũng hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại đã ở trong thùng gỗ.”
“Vậy à. Nghĩa phụ thật là tàn nhân aaa, ta mết muốn chết rồi QAQ.”
Đái Mộc Bạch mở miệng nói: “Đại Sư thật là nhẫn tâm, so với viện trưởng Phất Lan Đức còn muốn hơn. Sợ rằng cuộc sống của chúng ta sau này không dễ chịu rồi. Trước kia Đại Sư cũng dạy ngươi như vậy hả?”
Đường Tam lắc đầu, Thẩm Tu hơi ngồi ngay ngắn lại: “Nào có, trước kia nghĩa phụ đều dạy bọn ta lý luận tri thức thôi.”
“Hôm qua lão sư nói với ta, làm một Hồn Sư, thân thể là trụ cột. Ta có thể thừa nhận cực hạn năng lượng Hồn Hoàn của Nhân Diện Ma Chu đánh sâu vào, không thể không có liên quan đến trạng thái thân thể được. Chỉ có thân thể càng mạnh mẽ mới có thể chứa đựng càng nhiều hồn lực. Có thể là bởi vì lý do này, lão sư mới quyết định tăng cường huấn luyện thân thể chúng ta làm trụ cột.” Đường Tam nghiêm túc tiếp lời.
“Ai, không nói nữa. Đái lão đại, Tam ca, chúng ta trở về tu luyện đi. Nghĩa phụ đã nói rồi, tu luyện khi thân thể cực hạn có thể được nhiều lợi ích, không nên lãng phí thời gian. Đi thôi.” Thẩm Tu từ trên ghế bật dậy.
“Tiểu Tu, ta trước kia còn tưởng ngươi là kiểu người cao lãnh chứ.” Đái Mộc Bạch cười trêu ghẹo nói.
“Đái lão đại, cái này cuối cùng cũng bị huynh phát hiện.” Thẩm Tu liền lập tức biến thành gương mặt thanh lãnh, thần sắc bễ nghễ.
Đường Tam nhẹ vỗ đầu Thẩm Tu. Ngay sau đó Đái Mộc Bạch liền thấy khuôn mặt cao lãnh sương hoa cũng không thể xâm phạm ấy mỉm cười. Đôi mắt đào hoa như chưa cả mùa xuân cong lên, ấm áp cười tươi: “Đái lão đại, vì chúng ta là đồng đội nên ta không cần che giấu nữa ~”
“Thật là, ngay từ đầu đã bị ngươi lừa rồi.” Đái Mộc Bạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Thẩm Tu so qua vài chiêu, tươi cười sáng lạng: “Ngươi nói đúng, chúng ta là đồng đội! Đi thôi, đi tu luyện đi. Các ngươi liên tục phá mất kỉ lục của ta, xem ra ta cũng phải nổ lực thật nhiều. Nếu không đến lúc bị các ngươi vượt mặt ta làm sao xung là Đái lão đại nữa.”
“Đái lão đại ngươi phải cố lên nha, ta sớm hay muộn sẽ vượt qua huynh!” Thẩm Tu hai mắt sáng ngơi tràn đầy chiến y: “Tam ca, chúng ta trở về tu luyện đi!”
Đi xa còn nghe thấy tiếng cười của Đái Mộc Bạch, Đường Tam nhìn Thẩm Tu nhẹ nhàng cười, một câu “Ngươi rất thích Đái Mộc Bạch?” cứ lên đến đầu lưỡi lại bị nuốt vao. Trong lòng một cảm giảc căng trướng mà Đường Tam cũng không dám miệt mài theo đuổi.
Ngày hôm sau.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sư Lai Khắc thất quái cơ hồ cùng lúc chạy đến thao trường.
Đại sư đã đứng ở giữa thao trường đợi bọn chúng. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng cứng rắn của đại sư, ngoại trừ Đường Tam, những người khác không tự giác cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí có chút e ngại.
“Tốt lắm. Hôm nay các ngươi đến đây rất nhanh.”. Đại sư gật đầu, ánh mắt theo thói quen đảo qua mặt từng người một: “Hành động ngày hôm qua của các ngươi làm ta rất hài lòng, mặc dù có người không hoàn thành trừng phạt, nhưng điều làm ta hài lòng chính là, ta thấy được trên người các ngươi tinh thần không từ bỏ, không vứt bỏ. Là đồng đội, như thế nào mới có thể làm cho mọi người yên tâm giao hậu tâm của mình cho người khác? Phải là hai chữ tín nhiệm. Các ngươi làm tốt lắm, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên các ngươi đã hoàn thành rất tốt bài kiểm tra ngày hôm qua.”
“Trước khi khoá trình hôm nay bắt đấu, Đường Tam, đi hoàn thành trừng phạt của ngươi ngày hôm qua đi.”
“Vâng” Đường Tam đáp ứng một tiếng, xoay người hướng học viện chạy đi.
“Tam cam, ta đi cùng ngươi.” Thẩm Tu lập tức đuổi kịp.
Trữ Vinh Vinh đột nhiên nói: “Chúng ta cùng đi đi, chúng ta không phải là một chỉnh thể hay sao?”
Áo Tư Tạp duỗi tay, “Làm nóng người cũng tốt, lần này chúng ta không phải là bị phạt, mà chỉ là chạy cùng, dù sao cũng không cần mang phụ trọng.”
Mập mạp có chút buồn rầu nói: “Xem ra nếu thật sự phải giảm béo, tưởng ta nuôi béo chỗ thịt này đơn giản lắm sao?”
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã chạy đi, “Nói nhảm ít thôi, mau đi nào.”
Chỉnh thể, hay cho một cái chỉnh thể. Đại sư có chút ngạc nhiên nhìn đám đệ tử chạy đi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động. Trong đầu hắn thoáng hiện lên bốn chữ (đứa con của trời). Mặc dù tám đứa nhỏ này mới ở cùng với nhau chưa đầy một tháng, nhưng từ hành động lúc này có thể nhìn ra, tình bạn của bọn chúng kéo dài cả đời.
Hai bàn tay nắm chặt, Đại sư âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng hết sức mình bồi dưỡng đám nhỏ này thật tốt.
Cũng từ ngày hôm nay, đại sư khiến cho Sử Lai Khắc bát quái hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai từ “ma quỷ”.
Đại sư đối với đám đệ tử huấn luyện rất đơn giản. Mỗi ngày hai canh giờ đối chiến, tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song đấu tiến hành theo tổ hợp ngẫu nhiên, có khi lại là một chọi một, có khi một đấu hai, hai đấu hai, thậm chí là ba đấu ba, ba đấu bốn. Trong khi đối chiến, mỗi ngày đại sư lại đưa ra một ít yêu cầu đặc thù, tỷ như cho phép sử dụng hồn kỹ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì, hoặc phương thức hạn chế nào đó.
Thẩm Tu phần lớn thời gian đứng ở bên ngoài nhìn biểu hiện của mọi người, nhất nhất chỉ ra khuyết điểm trong chiến đấu của mỗi người. Đời trước ở trong trò chơi y hoàn toàn xứng đáng với hai chữ , đối với kỹ năng hành động cực kì mẫn cảm. Trong trò chơi nhìn quen rồi sẽ thấy rất nhiều người dùng sai kỹ năng. Hơn nữa với sự trợ giúp của hệ thống giải thích y thường có thể chỉ rõ từng sai lầm của mọi ngươi. Đại Sư lúc sau trực tiếp ném gánh cho Thẩm Tu, chính mình hoàn toàn không cần phải nhìn chẳng phải quá tốt sao. Thẩm Tu hoàn toàn có thể nhìn ra vấn đề của mọi người. Đương nhiên, Thẩm Tu vẫn tham dự chiến đấu, chỉ là cứ hễ y ở đâu cục diện sẽ trở thành bên đó thắng. Mọi người đối với y cực kì để ý, cứ mỗi lần phóng thích hồn kỹ phụ trợ là khiến bọn hắn đều líu lưỡi cán lời.
Sau khi chấm dứt huấn luyện đối chiến, thì tiến hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày đầu tiên, lúc huấn luyện không cho phép sử dụng hồn lực, đồng thời phải là bảy người cùng nhau hoàn thành. Phương pháp huấn luyện thể năng đại sư có thể tăng dần lên. Đơn giản nhất là chạy mang phụ trọng, còn có phương pháp leo núi mang phụ trọng, nhưng bất luận là phương pháp nào cũng làm cho đám Sử Lai Khắc quái vật có chịu đựng tới cực hạn. Trải qua một đoạn thời gian, bọn chúng đã quen với việc tỉnh dậy trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ.
Huấn luyện ma quỷ mặc dù gian khổ, nhưng đại sư lại không có tiết kiệm, trong phương diện ẩm thực, mang khả năng cao nhất thoả mãn khẩu vị của mọi người.
Thẩm Tu Đường Tam, Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ bốn người chính thức ở Tác Thác thành đăng ký trở thành Hồn Tôn. Vì không muốn gây kinh động, lúc đi đăng ký cho bọn chúng ở Tác Thác Thành, đại sư cố ý để cho bọn chúng mỗi người đeo một cái mặt nạ đặc thù đã được chế tạo từ trước. Mặc dù nhất định sẽ gây ra sự hoài nghi, nhưng đối với tình huống Hồn Sư muốn ẩn giấu dung mạo bản thân đã từng phát sinh qua, bọn họ vẫn thành công nhận được tiền trợ cấp.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ, đối với hồn lực của Sử Lai khắc bát quái cũng không tăng lên nhiều, trong đó chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn tăng lên một bậc mà thôi. Nhưng trong ba tháng huấn luyện cực hạn như vậy, tố chất thân thể thay đổi rất nhiều.
Bây giờ, Đường Tam với Đái Mộc Bạch không còn như ngày đầu tiên, phụ trọng mang theo đã vượt quá năm mươi cân vẫn dư sức. Thẩm Tu đã có thể tăng lên 40 cân mà không hề áp lực.
Tình huống thân thể mọi người đều có cải thiện rất lớn, dưới cường độ vận động cực lớn và bổ sung dinh dưỡng sung túc, trước tiên là nói về vóc người.
Đái Mộc Bạch rõ ràng trở nên thêm phần cường tráng, đôi con ngươi tà dị phát ra thêm vài tia uy thế. Cả người nhìn qua giống như tràn ngập lực lượng sẵn sàng bùng nổ, bây giờ thật sự giống một mãnh hổ xuống núi.
Áo Tư Tạp biến hoá càng rõ ràng hơn, cả người gầy hơn một chút, nhưng nếu bây giờ nhìn vào đường nét trên cở thể hắn, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng hắn là phụ trợ hệ hồn sư. Thân hình cường tráng giống như đại đa số Chiến Hồn Sư. Đương nhiên giọng nói của hắn vẫn mềm nhũn như cũ, trên mặt, bộ râu quai nón rậm rạp cùng cặp mắt hoa đào đều không có gì biến hoá.
Bề ngoài Đường Tam biến hoá rất nhỏ, tướng mạo vẫn bình thường như trước, nhưng cả người nhìn qua càng thêm nội liễm, vóc người cũng không có phô trương thái quá, chỉ cao hơn một chút. Cảm giác giống như là một thiếu niên bình thường, nhưng lại tuyệt đối là dạng hiếm có khó tìm.
Mã Hồng Tuấn thì gầy đi khá nhiều, nhìn qua không giống như tên béo trước kia, mặc dù vẫn còn mập mạp nhưng khiến cho người khác cảm giác mạnh mẽ. Hồn lực tăng lên tới cấp 28, theo xu hướng bước thẳng tới mức đạt cấp 30. Biến hoá thân thể khiến toàn thân hắn nhìn qua vô cùng sắc bén.
Tiểu Vũ vẫn bộ dáng như cũ, trong tất cả đám đệ tử thì nàng ngay cả biến hoá bên ngoài nhỏ nhất cũng khó thấy, ngay cả da tay cũng không có sạm đen đi, suốt ngày đều là bộ dáng vui sướng hoạt bát.
Ninh Vinh Vinh so với lúc mới tới học viện thì không thể nói là đã hết kiêu căng, nhưng so với trước kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trên đôi mi toát vài phần anh khí, tính cách nội liễm làm nàng càng trở nên tràn ngập mị lực, khiến cho Áo Tạp Tư vốn đã buông bỏ không còn theo đuổi nàng nữa lại có hy vọng, tất nhiên là trong ba tháng này, cho dù Áo Tư Tạp có lòng theo đuổi nàng, cũng không có chút khí lực nào để làm điều đó cả.
Về phía Chu Trúc Thanh, không thể không nói, nghị lực của nàng không kém nam tử chút nào. Trong ba tháng huấn luyện ma quỷ chưa bao giờ thốt ra một tiếng khổ, chẳng những cắn răng kiên trì đến cùng, mà thậm chí còn từng chủ động yêu cầu gia tăng cường độ. Người gầy đi một chút, nhưng là mẫn công hệ hồn sự, dưới tính huống thân thể mạnh mẽ, tốc độ của nàng gia tăng lên rất nhiều.
Mà Thẩm Tu, luận về biến hóa nhỏ nhất, mọi người đều tập trung về phía y. Mỗi ngày dầm mưa dãi nắng ma da thịt vẫn trắng nón không chút hay đổi. Chỉ là gương mặt hoặc thanh lãnh hoặc ấm áp thêm vài phần cứng cỏi. Vẫn là bộ dáng tinh xảo lại trở nên càng hấp dẫn người khiến người chỉ liếc mắt một cái cũng khó dời đi.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cục kết thúc ngày hôm qua, đại sư cho phép Sử Lai Khắc thất quái nghỉ ngơi bảy ngày, để cho bọn họ tự mình điều chỉnh trạng thái.