Đường Độc Là Một Đôi

Chương 33: Trừng phạt bắt đầu!




Ninh Vinh Vinh cười cũng không duy trì quá lâu.

“Sao ngươi không chạy?” Âm thanh đại sư lạnh lùng vang lên.

“Ách…, chúng ta cũng phải chạy?” Ninh Vinh Vinh giật mình nhìn đại sư.

Đại sư nói: “Ta không phải vừa mới nói là, toàn bộ các ngươi bị phạt ư?”

Ninh Vinh Vinh nhất thời có chút nóng nảy: “Điều này không công bằng, ta không có phạm sai lầm!”

Đại sư lạnh nhạt nói: “Ta hỏi ngươi, bọn họ là gì của ngươi?”

Ninh Vinh Vinh sửng sốt một chút, “Đồng học, đồng đội.”

Đại sư lại nói: “Có một câu nói đồng cam cộng khổ, ngươi có nghe qua không? Các ngươi là đồng đội, muốn có thể đem lưng của mình giao cho bọn chúng, ngươi có thể ngồi đây nghỉ ngơi nhìn bọn chúng bị chừng phạt hay sao chứ?”

“Ta…” Ninh Vinh Vinh á khẩu, mà Chu Trúc Thanh lúc này đã chạy ra ngoài.

Lúc tám người Đường Tam trước sau chạy tới cổng lớn của học viện, bọn họ phát hiện, trừng phạt của Đại Sư đối với bọn họ có sự khác nhau, hay nói cách khác là đã được chuẩn bị kỹ từ trước.
Tám cái giỏ tre, bên trong mỗi cái giỏ tre là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người. Trong đó, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ba người nhận 3 giỏ tre trong có 3 tảng đá lớn nhất. Tiếp theo đến Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Áo Tư Tạp, Thẩm Tu bốn người, giỏ tre của Trữ Vinh Vinh là nhỏ nhất. Ninh Vinh Vinh chứng kiến giỏ tre cùng tảng đá ghi tên mình, bất mãn trong lòng nhất thời giảm đi vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, vị Đại Sư này cũng không quá mức bất cận nhân tình.

Đại sư nhìn tám cái giỏ tre sau lưng mọi người, khuôn mặt cứng ngắc không khỏi toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.

“Không cho dùng hồn lực dưới tình huống chạy khoảng cách dài cộng thêm phụ trọng, trừng phạt này liệu có nặng quá không? Tính ra là tương đương mấy trăm dặm, đừng nói giữa trưa, cho dù khi trời tối đen, chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn thành được. Không nghĩ tới ngươi so với ta còn nhẫn tâm hơn.”
Phất Lan Đức không biết từ lúc nào đã đi tới bên người đại sư, giọng nói có chút lo lắng.

Đại sư lạnh nhạt nói: “Chỉ có cam chịu vất vả, mới có thể hơn người. Ta đã cẩn thận tính toán trạng thái thân thể bọn chúng để có thể vắt kiệt sức lực của bọn chúng. Huống chi, ngươi cho rằng bọn chúng ăn bữa sáng tốt như vậy, ăn mà không phải trả tiền ư? Nếu không phải trải qua gia đoạn đồng cam cộng khổ, bọn chúng làm sao có thể chính thức tin tưởng đem lưng của mình giao cho đồng bọn?”

Đeo giỏ tre trên lưng, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hai người hăng hái chạy như ngựa điên, sau một lúc, bọn chúng mới ý thức được trừng phạt này quả nhiên rất nặng.

Nếu có thể sử dụng hồn lực, thời gian chạy với khoảng cách sáu bảy mươi dặm đối với bọn chúng cũng không thành vấn đề, thậm chí có thể hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, nếu không được sử dụng hồn lực, dưới tình huống lại có thêm phụ trọng, việc này không thể dễ dàng hoàn thành được.
“Mộc Bạch, chúng ta trước tiên nghỉ một chút có sao không?” Đường Tam trong lúc chạy đột nhiên ngừng cước bộ. Lúc này, mặc dù mới chạy không xa, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Hai tên này trước đó mặc dù đã tiêu hao không ít hồn lực, nhưng lúc này lại không phải sử dụng hồn lực để chạy, mà là dùng thể lực, bọn chúng hiển nhiên là tốt nhất trong Sử Lai Khắc bát quái. Lúc này Thẩm Tu, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp đã tụt lại đằng sau vài trăm thước, theo sát phía sau là Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh rơi vào vị trí cuối cùng.

“Tiểu Tam, làm sao vậy?” Đái Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam. “Mười vòng cũng không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi.”

Đường Tam nói: “Mộc Bạch, có nhớ rõ hay không? Lão sư vừa rồi trước khi chúng ta xuất phát có nói qua, chúng ta là một cá thể, người yêu cầu chúng ta hoàn thành tập thể lần trừng phạt này. Ngươi xem, Trúc Thanh cùng Vinh Vinh cũng đồng thời cùng chúng ta chịu phạt. Ngoài việc ta phải hoàn thành mười hai vòng, thì các ngươi phải đồng thời hoàn thành. Đối với sư phụ ta hiểu rất rõ, lần này người không chỉ muốn trừng phạt chúng ta, mà đồng thời giúp chúng ta rèn luyện thân thể. Hôm qua sư phụ có nói với ta, thân thể là trụ cột của Hồn Sư. Ta có thể hấp thu Hồn Hoàn của Nhân diện ma chu nhanh hay chậm, là liên quan tới tố chất thân thể. Càng quan trọng hơn chính là, lần trừng phạt này chỉ sợ là một khảo nghiệm của sư phụ đối với chúng ta. Người muốn khảo nghiệm tính tập thể của chúng ta. Tính riêng lẻ, bàn về thể lực, ta và ngươi có thể cầm cự được, nhưng bọn họ thì chưa chắc. Ta xem, chúng ta phải tìm một vài biện pháp, giúp cho mọi người cùng hoàn thành khảo nghiệm lần này.”
Rất mau, sáu người còn lại đuổi tới, Thẩm Tu hơi thở dốc nói: “Tam ca, ngươi nói đúng. Sức nặng của chúng ta không giống nhau, hẳn là nghĩa phụ cố tình tính toán thể lục của chúng ta đến phạm vi cao nhất. Như vầy đi, chúng ta tám người, tổng cộng phụ trọng cũng cố định, chỉ cần theo đủ phụ trọng hoàn thành trừng phạt là được. Ai không thể kiên trì nổi nữa thì lấy một ít đá chuyển qua cho người khác, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy sao?”.

Áo Tư Tạp cười hắc hắc: ” Thẩm Tu nói rất đúng, chúng ta tám người từ bây giờ bắt đầu, dựa theo tốc độ người nào chậm nhất mà chạy, như vậy mọi người sẽ chạy cũng một chỗ, mà cách này còn có thể tiết kiệm thể lực. Đợi đến khi ai nào không thể kiên trì nổi nữa, thì chúng ta sẽ hỗ trợ điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy sao?”.
Đái Mộc Bạch là người lớn tuổi nhất, thực lực cũng là cực mạnh, thể hiện uy thế của lão đại: “Đừng nhiều lời nữa, nói chuyện cũng sẽ lãng phí thể lực, chúng ta chạy tiếp thôi, cứ dựa theo cách của Tiểu Áo mà làm.”

Lập tức tám người bắt đầu có một khởi đầu mới trong cuộc hành trình dài.

Không thể nghi ngờ, trong bảy người, phụ trợ hệ hồn sư Áo Tư Tạp và NinhVinh Vinh tự nhiên có thể lực kém cỏi nhất. Thẩm Tu từ nhỏ đi theo Đường Tam dậy sớm rèn luyện, thân thể trải qua hệ thống cải tạo, thể lực so với hai ngươi họ tốt hơn một chút. Nhưng đồng dạng phụ trong của y so với Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh cũng nặng hơn.

Với tốc độ trung bình của cả nhóm chạy hết vòng đầu.

Trong lúc chạy, mọi người từ từ cảm giác được áp lực do phụ trọng mang lại. Nếu chỉ là chạy bình thường, cho dù không sử dụng hồn lực, một vòng sáu dặm lộ trình đối với bọn chúng không là vấn đề gì. Hồn lực đã cải tạo thân thể giúp bọn chúng có khả năng chịu đựng tốt hơn nhiều lần so với người bình thường. Ngay cả Áo Tư Tạp với Ninh Vinh Vinh là phụ trợ hệ hồn sư cũng vậy.
Nhưng có phụ trọng, thân thể rõ ràng trở nên không thích ứng. Sau vòng đầu tiên, Ninh Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp hai người mồ hôi chảy đầm đìa, những người khác cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Phụ trọng trên lưng Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch là một khối đá mười lăm cân. Thẩm Tu, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn trên người mang phụ trọng mười cân. Ninh Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp mặc dù chỉ mang năm cân, nhưng cảm giác của bọn họ lúc này như vác một tòa núi lớn trên lưng, thân thể ngày càng trầm xuống, chỉ có thể cắn răng duy trì tốc độ đồng hành.

Nhìn thấy đại môn học viện trước mặt, làm mọi người có chút ngạc nhiên, đó là đại sư đang đứng nhìn họ hoàn thành vòng đầu tiên chạy ngược về học viện. Bên người đại sư bày ra một cái bàn, trên mặt bàn là một cái thùng to.
“Từng người uống nước, sau đó lại tiếp tục.” Lời nói của đại sư luôn luôn đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

Bên trong thùng là nước ấm, mùi vị tựa hồ có cho muối vào. Dưới sự giám sát của đại sư, mỗi người được phép uống một cốc nước mát, sau đó lập tức bị đốc thúc tiếp tục thi hành án phạt.

Theo thời gian trôi qua, đại hỏa cầu trên không trung dần dần hướng chính giữa đỉnh đầu, mang đến sức nóng ngày một gia tăng. Mọi người sau khi uống nước muối, thể lực được bổ sung một ít. Thẩm Tu nhìn giá trị HP trên giao diện hệ thống nháy lên một chút, không biết nê khóc hay cười.

Nhìn bóng lưng chúng đệ tử dần dần đi xa, đại sư đứng tại chỗ khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng khi chứng kiến tám người bọn họ đồng thời quay lại, sâu trong ánh mắt hắn rõ ràng toát ra vài phần hài lòng.
Vác theo thùng nước bước vào phía trong học viện. Lúc này, ông không chỉ là lão sư dạy đệ tử, mà còn là trưởng giả quan tâm học viên. Ông cũng không phải muốn ngược đãi đệ tử, mà là để cho bọn chúng trải qua chánh thức rèn luyện.

Lần thứ hai quay lại, lần thứ ba quay lại, lần thứ tư…

Trước mỗi một lần mọi người trở lại học viện, nước uống đã được đại sư chuẩn bị đầy đủ, độ ấm thích hợp có pha thêm chút muối. Nước ấm dễ dàng hấp thu, muối bổ sung thể lực mất đi vì toát mồ hôi, cho dù là Ninh Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đều cảm giác chính mình kiên trì có chút kỳ tích. Chạy xong bốn vòng, ngoại trừ lúc uống nước, còn lại đều chưa có dừng lại lần nào.

Dưới tình huống chạy tập thể như thế này, những người khác thể lực còn được bảo trì, mặc dù lúc này mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Nhưng là lần thứ năm lúc quay về, tốc độ Áo Tư Tạp với Ninh Vinh Vinh bắt đàu chậm lại rõ rệt, cảnh vật trước mắt trở nên mở hồ, hai chân trì trệ giống như đeo chì. Mang giỏ trúc sau lưng giống mang theo trọng lực của một quả núi. Thẩm Tu chỉ tốt hơn so với bọn họ một chút nhưng đầu vẫn đau lợi hại, mồ hôi liều mạng chảy. Khuôn mặt vì vận động mà đỏ bừng đã bắt đầu trở nên trắng đi.

“Tiểu Áo, đem tảng đá của ngươi cho ta đi. Tiểu Tu, ngươi sao rồi?” Đường Tam hướng Áo Tư Tạp cùng Thẩm Tu nói.

Đái Mộc Bạch đồng thời vươn tay ra hướng Trữ Vinh Vinh.

Lúc này đây, Áo Tư Tạp cùng Ninh Vinh Vinh cũng không có cự tuyệt. Bọn họ rất rõ ràng, thể lực của bản thân đã có chút cạn kiệt, nếu còn không chịu, sợ rằng lần này không thể kiên trì nổi để quay về tới học viện.
Thẩm Tu lại lắc đầu: “Tam ca, ta còn có thể kiên trì. Ngươi lấy của Áo Tư Tạp đã đủ nhiều, còn thêm nữa ngươi cũng chịu không nổi.”

“Được, nếu kiên trì không được thì nói với ta.” Đường Tam đúng thật là lòng có dư mà lực không đủ.

Phụ trọng của Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch trực tiếp từ mười lăm cân biến thành hai mươi cân, mỗi giỏ trúc chứa hai tảng đá. Năm cân nhìn qua không quá nặng, nhưng dưới tình huống thể lực đang bị tiêu hao, năm cân này lại gây cho hai ngươi một gánh nặng rõ ràng. Mặc dù vẫn có thể bảo trì đồng hành, nhưng hô hấp hai người trở nên nặng nên hơn.

Trái ngược lại, mất đi áp lực của năm cân phụ trọng, Áo Tư Tạp cùng Ninh Vinh Vinh trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác siêu thoát, phảng phất toàn thân trở nên nhẹ nhàng có thể bay lên, miệng thở dốc vài tiếng, việc chạy nhất thời trở nên dễ dàng hơn nhiều, chẳng những khôi phục lại tốc độ đồng hành vốn có, thậm chí còn có chút cảm giác dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Vòng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, ba lần quay về đều kết thúc như vậy. Bắt đầu lần quay về thứ tám thì đã gần hai canh giờ thời gian trôi qua, lúc này mặt trời đã chếch đỉnh đầu, đã trôi qua giữa trưa.

Hô hấp từng người trở nên gian nan hơn, phổi tựa như bị hỏa thiêu nóng rực, mỗi một bước chạy, trên mặt đất lưu lại một vệt nước, đó là vệt mồ hôi chảy từ trên người xuống. Bắt đầu từ vòng trước, khi quay lại học viện, mỗi người được bổ sung biến thành hai chén, hơn nữa còn có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Đại Sư cũng không có thúc giục bọn chúng, vẫn như cũ trước khi bọn chúng quay lại đã chuẩn bị sẵn nước muối ấm.

“Không được, ta không được.” Người nói chính là Mã Hồng Tuấn, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì gục xuống mặt đất. Mập mạp ngừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển từng ngụm, da mặt hắn tái nhợt, tựa hồ mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn.
Mọi người trước sau ngừng lại, giờ khắc này, mọi người đều không nói nên lời. Nhìn nhau bọn họ phát hiện quần áo trên người đồng bọn đều như được ngâm bằng mồ hôi, một đám đều đứng tại chỗ thở dốc không ngừng.

Thẩm Tu có vẻ cực kì khó chịu nhắm hai mắt. Cánh môi hồng thuận đã có chút nứt, mái tóc đen hỗn độn ở sau lưng, dính lên người cực kì không thoải mái. Y đến sức để ý đến chúng cũng không có chứ đừng nói là đem cột lên. Đều do cái hệ thống ông cố nội đó, đến chết cũng không cho y cắt tóc!

Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: “Đại gia ngươi nhất định phải kiên trì. Béo, ngươi đem phụ trọng đưa cho ta.”

Mã Hồng Tuấn có chút giật mình nhìn Đái Mộc Bạch: “Đái lão đại, ngươi còn nổi không?”

Đái Mộc Bạch ưỡng ngực: “Béo, đưa đây.”
“Tiểu Tu, ngươi cũng đưa cho ta đi.” Lúc Đái Mộc Bạch đem đá sau lưng Mã Hồng Tuấn vào sọt tre của mình, Đường Tam đi đến bên người Thẩm Tu.

“Không cần đâu Tam ca.” Thẩm Tu biết mình không thể nào kiên trì tiếp nữa. HP của y chỉ còn dưới một nửa một chút, nhưng thật ra HP của Đường Tam cũng chỉ còn một nửa thôi: “Tam ca, tin tưởng ta. Nếu ta thật sự chịu không nổi nữa ta sẽ nói.”

“Thôi được.” Đường Tam thấy ánh mắt Thẩm Tu kiên định, đành phải gật đầu.

Hành trình lại lần nữa bắt đầu.