Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 363 : Chương 124: Ngoại 2




Kim Kiền liếc nữ tử đang thương tâm tuyệt vọng trước mắt một cái, thầm thở dài, móc từ trong người ra một cuốn sách, lật hai tờ, lẩm bẩm nói: “Con gái Lại bộ thị lang Chu đại nhân: tình cờ gặp mặt, thu năm lượng bạc; cùng nhau nói chuyện, thu bảy lượng bạc; tặng túi hương, thu mười lượng bạc… Chậc, mười lượng này suýt thì kiếm được rồi…haizzz…”.

“Kim hiệu úy!”, giọng Triệu Hổ đột nhiên đưa tới, nhất thời cắt ngang mạch suy nghĩ của Kim Kiền, “Lại có một cô nương tình cờ gặp nữa!”.

Nhưng định thần nhìn kỹ liền sửng sốt.

Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt, thân vận áo thô giản dị màu lục, chân đi giày thêu hoa, búi tóc đen nhánh, nhưng chẳng có chút trang sức nào, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, lại chẳng có phần quý khí.

Hửm?

Phong cách bách tính bình dân, tư tưởng chủ đạo là thanh tân nền nã, cố ý chơi trội?

Có sáng tạo!

Kim Kiền vội bước một bước lên trước, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này là?”.

Thiếu nữ áo lục ngước rèm mắt lên nhìn Kim Kiền một cái, lại vội cúi xuống, hai tai hơi đỏ hồng lên, lí nhí nói: “Tích Liên”.

“Tích Liên?”, Kim Kiền sửng sốt, vội lật giở sổ hồi lâu, nhíu mày nói, “Xin hỏi Tích Liên cô nương là thiên kim của phủ nào?”.

“Tích Liên không phải thiên kim tiểu thư nhà quan, Tích Liên chỉ là một cô gái bán hoa…”, đầu nữ tử áo lục càng thấp hơn.

“Cô gái bán hoa?”, Kim Kiền nhất thời không biết phải nói gì, vội xáp lên trước, thì thào, “Tiểu cô nương, không phải tôi không nhắc nhở cô, tối nay muốn gặp mặt Triển đại nhân, phí tốn không thấp đâu. Nếu cô không có việc quan trọng gì, để đến ngày khác lúc Triển đại nhân đi tuần phố lại nói cũng không muộn…”.

“Triển đại nhân?”, Tích Liên ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn Kim Kiền một cái, lại cúi đầu nói, “Tích Liên không tới gặp Triển đại nhân…”.

“Hả?”

“Tích Liên đến là để gặp Kim hiệu úy…”

“Kim, Kim hiệu úy?!”, âm điệu thoáng cái cao vút lên tận mây xanh.Kim Kiền trợn tròn đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ với khuôn mặt e thẹn trước mắt, da mặt vặn vẹo hỏi: “Cô, cô cô cô nương nói, cô, cô nương tới để gặp tôi?!”.

Thiếu nữ đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.

Kim Kiền nhất thời toàn thân cứng ngắc.

“Kim hiệu úy, khá lắm!”, Trương Long cười vui vẻ tiến lên vỗ vỗ vai Kim Kiền.

“Kim Kiền, lúc nào thì ngươi quen biết vị cô nương này vậy, sao không nói cho chúng ta biết?”, Triệu Hổ bên cạnh cũng phụ họa theo.

“Cái này…”, Kim Kiền bỗng cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.

Một trận gió lạnh vèo vèo thổi qua, khiến cho ba người Kim Kiền, Trương Long, Triệu Hổ nhất thời run lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu như kết băng, hai tay ôm kiếm, áo đỏ như máu, cứng ngắc nói: “Kim hiệu úy, chẳng trách đã bao nhiêu lâu võ công của ngươi không tiến bộ, thì ra do không chú tâm, không luyện tập đàng hoàng!”.

“Hả?”, Kim Kiền thộn ra.

Hai người Trương Long, Triệu Hổ đờ người.

Ngược lại thiếu nữ phía sau chẳng mảy may bị ảnh hưởng, dưới áp lực cao như vậy vẫn hai tay dâng túi hương nói: “Nếu Kim hiệu úy không chê, túi hương này…”.

“Tích Liên cô nương!”, Kim Kiền nhảy dựng lên như bị bọ cạp chích, kinh hô, “Nhã ý này của cô nương, Kim mỗ thực không có duyên phận, mong cô nương sẽ tìm thấy lương duyên… Ừm, Kim mỗ có công vụ phải làm, xin cáo từ tại đây, cáo từ!”.

Dứt lời liền bỏ chạy chối chết hệt như lửa đốt sau mông vậy.

Chợt nghe Triệu Hổ hét lên: “Ơ kìa, Kim Kiền, cô nương đó khóc rồi…”.

Hàn khí sau lưng càng nặng nề.

Kim Kiền chỉ thấy muốn khóc mà không có nước mắt, lòng thầm kêu lên:

Tiểu Miêu quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt bủn xỉn.

Chẳng qua chỉ là một thiếu nữ bán hoa không tiền không thế biểu lộ tâm ý với mình, so với hàng đàn những tiểu thư quý tộc má phấn môi son ngưỡng mộ anh, căn bản chính là kiến so với voi, hà tất phải so đo tính toán như vậy chứ…

Sau đó, trên đường đi, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu vốn có tiếng là ôn hòa lễ độ, lại trưng ra khuôn mặt tuấn tú đầy hàn khí, một đường đi trong “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch” chẳng gặp trở ngại gì, không một ai dám xáp lại gần trong chu vi ba thước.

Tóm lại, kế hoạch “đại hội xem mắt mai mối kiêm kiếm tiền” mà Kim Kiền vất vả tổ chức bất hạnh thay đã tan thành bọt nước.

***

Sương giăng gió nhẹ lướt bên trời, sao nhỏ ôm trăng sắp lặn rồi[2] .

[2] Nguyên văn: “Bạch lộ phong thanh dạ hướng thần, tiểu tinh thủy bội nguyệt mai luân” trích từ bài Thất Tịch của Đường Ngạn Khiêm.

“Haizzz…”, một tiếng thở dài yếu ớt truyền ra từ đình viện trong Tam ban viện.

Trên đầu Kim Kiền là một bát nước, hai tay thẳng tắp, hai chân khuỵu xuống vuông góc với mặt đất, tư thế đứng tấn đúng tiêu chuẩn rất có khí thế, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ khổ sở phá hết cả hình ảnh.

Công Tôn tiên sinh vừa bước vào cửa lớn Tam ban viện, thấy tình huống đó không khỏi kinh ngạc.

“Kim hiệu úy, ngươi đây là vì sao?”

Kim Kiền mặt như đưa đám, nói: “Triển đại nhân giao cho, muốn đêm nay thuộc hạ phải đứng tấn hai canh giờ…”.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy, liền khẽ lắc đầu nói: “Triển hộ vệ hành động như vậy, ắt có thâm ý…”.

Kim Kiền suýt thổ máu.

“Đúng rồi, Kim hiệu úy, tối nay Triển hộ vệ đã gặp mấy vị tiểu thư con nhà quan?”

Kim Kiền thở dài đánh thượt: “Mười sáu người…”.

“Mười sáu người?!”, Công Tôn tiên sinh kinh ngạc.

Kim Kiền lắc lắc đầu: “Thuộc hạ cố hết sức, mười mấy vị tiểu thư còn lại, tám phần bị bộ mặt đen sì của Triển đại nhân dọa cho chạy mất…”.

“Không không không!”, Công Tôn tiên sinh vội nói, “Tại hạ chỉ kinh ngạc, Triển hộ vệ gặp tới mười sáu người, thực ra là ngoài dự đoán của tại hạ. Tại hạ vốn tưởng rằng, tối đa cũng chỉ có thể gặp ba đến năm người…”, nói đến đây, Công Tôn tiên sinh không khỏi dừng lại, đánh giá Kim Kiền một phen, gật đầu nói, “Quả nhiên vẫn là Kim hiệu úy có cách”.

“Công Tôn tiên sinh quá khen…”, da mặt Kim Kiền giật giật đáp.

Có cách?!

Tôi mà có cách thì đã không phải nửa đêm canh ba ở chỗ này tập luyện tư thế như ngồi bồn cầu rồi!

“Có điều cũng tốt, nếu những tiểu thư nhà quan đó tự mình rời đi, Bao đại nhân cũng không phải phiền não chuyện ăn nói với các vị đại nhân kia…”, Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại liếc Kim Kiền một cái, khẽ ôm quyền, “Nếu như vậy, tại hạ không làm phiền Kim hiệu úy luyện công nữa, xin cáo từ”.

“Công Tôn tiên sinh đi thong thả!”, Kim Kiền vẫn đứng tấn đáp lời.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, quay người rời đi. Chỉ là lúc quay người, đôi mắt phượng chả biết do vô tình hay cố ý lại liếc lên nóc nhà phía sau Kim Kiền, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra ý cười, cao giọng ngâm:

“Mây viền khoe đẹp, sao bay đưa hận, thầm qua sông Ngân vời vợi

Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi.

Tình mềm như nước, hẹn đẹp như mơ, cầu Thước nhìn về ngại nỗi!

Hai tình ví phòng mãi lâu dài, đâu cứ phải mai mai tối tối[3]!”

[3] Bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quân, bản dịch Nguyễn Xuân Tảo.

Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm nghĩ: Mình đang trong tình cảnh bi thảm như này, vậy mà cái lão Công Tôn Trúc Tử lại còn có nhã hứng ngâm thơ!

Bỗng thấy Công Tôn tiên sinh thong thả quay người bước lại, khẽ mỉm cười nói: “Kim hiệu úy, sau này phải chăm chỉ tu tập võ nghệ. Nên biết chuyện nữ nhi tình trường khiến bao anh hùng thoái chí, ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ mấy chuyện tình ái, sợ rằng còn quá sớm”.

Hở?

Kim Kiền ngu mặt.

“Trên nóc nhà gió lạnh sương ướt, phải cẩn thận kẻo cảm lạnh…”

Gì hả?!

Cái lão Công Tôn Trúc Tử này đang giở trò bí hiểm gì vậy?

Chẳng ngờ Công Tôn tiên sinh vừa dứt lời, bỗng trên nóc nhà sau lưng Kim Kiền vang lên tiếng ngói va chạm khẽ vào nhau.

Kim Kiền giật thót tim, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể thấy một bóng đỏ mờ mờ như gió bay đi.

Tiểu Miêu?!

Công Tôn tiên sinh vỗ vai Kim Kiền, ẩn ý sâu xa nói:

“Kim hiệu úy, cô nương bán hoa kia tuy tướng mạo đoan trang, nhưng mấy ngày nay trong Khai Phong phủ canh gác nghiêm ngặt, trăm ngàn lần không được nửa đêm trèo tường đâu đấy!”

Gì?

Đến khi Công Tôn tiên sinh rời đi hồi lâu, Kim Kiền suy nghĩ trước, nghĩ sau một lát, lúc này mới phản ứng lại, nhất thời nổi nóng, khuôn mặt vặn vẹo.

Thì ra con mèo thối này chồm hỗm ở trên nóc nhà giám thị mình…

Sợ mình nửa đêm trèo tường gặp gỡ tình nương.

Hừ, tôi đường đường chính chính là một người hiện đại giới tính nữ, sao có thể thiếu muối như vậy chứ, cho dù muốn trèo tường, cũng phải gặp tình lang đẹp trai mới đúng…

Mẹ ơi, thời buổi này rốt cuộc có quyền riêng tư nữa không!

***

Trong cấm cung, đương triều thiên tử Nhân Tông nghe thủ hạ báo cáo xong, mặt mày sa sầm, thở dài nói:

“Haizzz… Trẫm nghe lời Bao khanh, tốn nhiều tâm tư như vậy, tổ chức ‘Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch’ một cách long trọng như thế, vì sao vẫn không thể giải quyết chuyện chung thân đại sự của Triển hộ vệ chứ? Thế này thì, ngày này năm sau, trẫm lại phải chịu đựng trận khẩu chiến võ mồm nhằm kén rể của các vương công đại thần lần nữa sao? Haizzz…”