Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 362 : Chương 123: Ngoại "Lễ Thất Tịch Của Khai Phong Phủ"




“Haizzz…”

Một tiếng thở dài dằng dặc phát ra từ thư phòng trong Khai Phong phủ, lộ ra ba phần ưu sầu, ba phần oán hận, còn có bốn phần bất đắc dĩ.

Vương Triều, Mã Hán, hai vị Hiệu úy đại nhân đứng gác bên ngoài cửa thư phòng, nghe thấy tiếng thở dài này sắc mặt cũng trầm xuống.

“Lần thứ hai mươi tám…”, Vương Triều thở dài.

“Hôm kia chỉ có mười lần, hôm qua là mười sáu lần… xem ra lần này phiền phức to rồi…”, Mã Hán cũng lắc đầu.

“Haizzz…”, lại một tiếng thở dài truyền ra.

“Lần thứ hai mươi chín…”, Vương Triều, Mã Hán nhìn nhau một cái, đồng thanh nói.

“Công Tôn tiên sinh và Kim hiệu úy hôm kia xuất môn mua dược thảo, sao hôm nay vẫn chưa về nhỉ?”, Vương Triều lộ ra khuôn mặt khổ sở hỏi.

“Chắc sắp về rồi…”, Mã Hán mặt đã dài lại càng dài hơn.

Đột nhiên, một giọng nói lỗ mãng vang lên.

“Vương đại ca, Mã đại ca, Công Tôn tiên sinh và Kim hiệu úy về rồi!”

Hai người ngước lên nhìn, chỉ thấy Trương Long chạy vội vào trong Phu Tử viện, mặt đầy hân hoan.

Sau lưng Trương Long có hai người chậm rãi đi tới, một người than vận áo dài nho nhã, ba chòm râu đen nhánh phất phơ, đó chính là Công Tôn tiên sinh, chủ quản sổ sách của Khai Phong phủ; người còn lại thân bận áo vải, dáng gầy yếu, là Kim Kiền, Tòng lục phẩm hiệu úy của Khai Phong phủ.

“Công Tôn tiên sinh, Kim hiệu úy, hai người rốt cuộc đã về rồi!”, nhất thời bốn con mắt của Vương Triều, Mã Hán sáng lên, dị khẩu đồng thanh hô.

Công Tôn tiên sinh liếc nhìn mấy người bọn họ, trên khuôn mặt nho nhã lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại hoảng hốt rối loạn đến như vậy?”.

Kim Kiền lại nhíu chặt đôi mày, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ lại có án lớn gì sao?”.

“Công Tôn tiên sinh, Kim hiệu úy, hai người trước đừng hỏi nữa, đợi đến khi vào thư phòng sẽ rõ cả thôi!”, ba đại Hiệu úy đồng thời đưa tay, đẩy Công Tôn tiên sinh và Kim Kiền vào thư phòng.

Hai người rảo bước vào thư phòng, vừa mới ổn định người, ngước mắt lên nhìn một cái, nhất thời cả kinh.

Chỉ thấy trong thư phòng, chồng chất ngất ngưởng, chi chít chì chịt, phóng mắt nhìn qua, toàn bộ đều là thư mời, thư phòng lớn như vậy mà bị xếp chật kín, đến nỗi chả có ánh sáng lọt vào.

Đây nào phải thư phòng của Khai Phong phủ?

Quả thực còn giống nhà kho để đồ linh tinh của Khai Phong phủ hơn!

Công Tôn tiên sinh nhíu mày, Kim Kiền chặc lưỡi, hai người sải bước qua mấy chồng thư tín, vòng qua hai đống lớn, rốt cuộc cũng đến được trước bàn của Bao đại nhân.

Chỉ thấy trên thư án, trái một chồng phải một chồng thư cao ngất ngưởng, che lấp Bao đại nhân đang vùi đầu vất vả đọc thư phía sau án, khuôn mặt đen thui bị khuất bóng, không nhìn rõ nét mặt.

“Đại nhân?!”, Công Tôn tiên sinh nghi hoặc gọi.

“Đại nhân, không lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?”, Kim Kiền vẻ mặt nôn nóng.

Bao đại nhân nghe thấy tiếng, vội ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy hai người đứng trước bàn, khuôn mặt đen sì nhất thời sáng lên, đứng phắt dậy, cao giọng nói:

“Công Tôn tiên sinh, Kim hiệu úy, hai người về thì tốt rồi!”

“Đại nhân, những thư này là…”, đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh thoáng mở lớn, đảo một vòng, nét mặt ngưng trọng.

“Haizzz…”, lại là một tiếng thở dài, Bao đại nhân cau chặt đôi mày, có chút bất đắc dĩ nói, “Đây đều là thiếp mời bản phủ ba ngày sau đi dự tiệc…”.

“Thiếp mời dự tiệc?!”, Công Tôn tiên sinh kinh ngạc hồi lâu, rồi đột nhiên biến sắc, cao giọng kêu lên, “Chẳng lẽ… nhiều hơn năm ngoái gấp bội?!”.

Dứt lời, cũng không khỏi thở dài một tiếng, âm vận trắc chẳng khác gì Bao đại nhân.

Kim Kiền chớp chớp mắt, đảo một vòng, không khỏi có chút khó hiểu, mở miệng hỏi: “Thiếp mời dự tiệc? Vì sao lại nhiều như vậy?”.

Bao đại nhân chau mày đưa một chồng cho Kim Kiền, đau đầu nói: “Kim hiệu úy xem thì sẽ hiểu”.

Kim Kiền tiếp nhận chồng thư, mở từng cái ra xem, nhưng đọc xong vẫn có chút mù mờ.

Những bức thư này đều là thiếp mời, mặc dù người phát thiếp khác nhau, phong cách viết thư khác nhau, ngôn ngữ diễn đạt mỗi người một vẻ, nhưng chủ đề tư tưởng trung tâm lại thống nhất với nhau một cách thần kỳ.

Tổng kết sơ lược lại, đại thể có ba vấn đề như sau:

Thứ nhất: Chúc mừng Bao đại nhân thăng quan đến hàm nhất phẩm, ngày mùng Bảy tháng Bảy trong phủ thiết yến, mong Bao đại nhân vui lòng đến dự.

Thứ hai: Những người đến tham dự yến tiệc gồm có: Chúng gia quyến trong phủ, bao gồm: nội tử, khuyển tử, tiểu nữ…

Thứ ba: Đặc biệt cường điệu: Trong đoàn nhân viên Bao đại nhân đi cùng, Tứ đại hiệu úy có thể thiếu, Công Tôn tiên sinh có thể không đi, nhưng Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ về Triển Chiêu thì trăm triệu lần cũng không được vắng mặt.

Kim Kiền ngước mí mắt lên, liếc Bao đại nhân, lại nhìn Công Tôn tiên sinh, khó hiểu nói: “Chẳng hay ngày mùng Bảy tháng Bảy là ngày lành hoàng đạo gì, mà sao tất thảy đều phải chọn ngày đó để mời Bao đại nhân dự tiệc?”.

Những lời này vừa thốt ra, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều sửng sốt.

“Kim hiệu úy, ngày mùng Bảy tháng Bảy chính là lễ Thất Tịch…”, Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên nói.

Mùng Bảy tháng Bảy? Lễ Thất Tịch?

A! Ngưu Lang Chức Nữ!

Chính là lễ tình nhân thời cổ đại nức tiếng đây mà!

Nói như vậy…

Kim Kiền lại cúi đầu cảm nhận tư tưởng chủ đề của đám thư này, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Túy Ông thưởng nào phải rượu, là trăng sao.

Yến tiệc mời nào phải lão Bao, là Ngự Miêu.

Hẳn là một phòng đầy những thiếp mời này đều ẩn chứa ý muốn lão Bao dẫn Tiểu Miêu của Khai Phong phủ xuất môn đi coi mắt đây mà…

“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh nói nên làm thế nào cho thỏa đáng đây?”, Bao đại nhân lại nhìn quanh một lượt, sắc mặt càng thêm u ám.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu không nói.

“Chi bằng… lại như năm ngoái, bản phủ vào cung xin Thánh thượng hạ chỉ, ngày mai Triển hộ vệ nhập cung trực ban, trước tiên tránh đi một chút…”, Bao đại nhân lẩm bẩm nói.

“Trăm triệu lần không thể được!”, Công Tôn tiên sinh nghe xong, biến sắc, đề tiếng kêu lên, “Lẽ nào đại nhân đã quên rồi, lễ Thất Tịch năm ngoái Triển hộ vệ nhập cung trực ban, dẫn đến các cung nữ hậu cung tranh giành đánh nhau, hỗn loạn hết sức. Các cung tần phi tử lại càng rắc rối hơn, nghĩ ra đủ cách để xin thánh chỉ điều Triển hộ vệ đến canh giữ cung của họ, thậm chí các vị ấy còn chửi bới, đánh nhau, làm cho long nhan Thánh thượng giận giữ, chiến tranh lạnh với hậu cung cả tháng trời, thiếu chút nữa thì trị đại nhân tội quản chế không nghiêm!”.

Kim Kiền trợn mắt: Quá khoa trương rồi!

“Vậy… chi bằng uyển chuyển từ chối tất cả…”, Bao đại nhân ngẫm nghĩ một chút lại nói.

“Uyển chuyển từ chối?”, Công Tôn tiên sinh ngước mắt lên nói, “Dám hỏi đại nhân, những thiếp mời này là người nào đưa tới?”.

“Hai chồng trên thư án này là mấy vị đại thần trong triều đưa tới, mấy núi trong phòng kia là thiếp mời của các quan lại thân sĩ giàu có quyền thế trong thành, còn có…”, Bao đại nhân thuận tay chỉ.

“Đó chính là lý do!”, Công Tôn tiên sinh chau mày nói, “Bất luận vị nào, đều là những nhân vật có quyền có thế, có uy vọng cao, nếu đại nhân đều đắc tội họ cả, làm sao cai quản sửa trị thành Biện Lương, Khai Phong phủ này?”.

“Việc này…”, trên khuôn mặt đen sì của Bao đại nhân lộ vẻ khó xử, lại thở dài một tiếng, rũ mắt không nói.

Công Tôn tiên sinh đưa tay đỡ trán, cũng có chút bất đắc dĩ.

Kim Kiền hết nhìn người này lại ngó sang người kia, đôi mắt nhỏ đảo tròn đưa đi, đưa lại, rồi bước lên một bước, ôm quyền nói: “Đại nhân, thuộc hạ có một cách, có thể tháo gỡ tình huống cấp bách trước mắt!”.

Hai người nghe xong đều sửng sốt.

“Là cách gì?”, hai người đồng thanh hỏi dồn.

Kim Kiền nhếch mép cười: “Nếu đã không có cách nào uyển chuyển từ chối, chi bằng đều nhận lời tất cả!”.

“Tất cả?!”, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đồng thời trợn tròn mắt kêu lên.

“Kim hiệu úy…”, Bao đại nhân thở ra hít vào hai lần, cuối cùng không nói tiếp. “Kim hiệu úy…”, Công Tôn tiên sinh lại đổi tay đỡ trán nói, “Những thiếp mời chỗ này nói ít cũng phải đến trên trăm, sao có thể nhận lời toàn bộ được?!”.

Kim Kiền nở nụ cười rực rỡ, trong đôi mắt nhỏ phát ra ánh sáng chói mắt.

“Chẳng hay đại nhân và Công Tôn tiên sinh có từng nghe nói đến lễ hội xem mắt ngày Thất Tịch… khụ khụ, cái đó hẳn phải là… lễ hội ngắm đèn hoa đăng bên cầu Hỷ Thước chưa?!”

***

Thất Tịch đèn hoa sáng rực mây, lầu cao áo đỏ giai nhân dập dìu[1] .

[1] Nguyên văn: Trùng thất thiên đăng chiều bích vân, cao lầu hồng tụ khách phân phân, ở đây tác giả trích và sửa vài từ trong hai câu đầu bài Dạ khán Dương Châu thị của Vương Kiến. Hai câu gốc: “Dạ thị thiên đăng chiếu bích vân, cao lầu hồng tụ khách phân phân” nghĩa là: Đêm xuống đèn hoa sáng rực mây, lầu cao áo đỏ giai nhân dập dìu.

Bên dòng Biện Hà, gió mát vi vu, lầu các vô số, kế sát bên sông, cột hoa mây cuốn, tinh tế vô cùng, bình thường đây là nơi các tao nhân mặc khách ngâm thơ xướng khúc.

Có điều tối nay, bên dòng Biện Hà này lại có chút đặc biệt, hai bên bờ sông đều được tô điểm bởi nhữn chiếc đèn cung đình ngũ sắc, hàng dương liễu ven sông khoác lên mình áo xanh áo đỏ, tất thảy đều chìm trong không khí vui tươi rạng rỡ.

Lầu các tửu lâu ven sông lại càng đèn đuốc sáng trưng, sa mỏng đèn hoa treo quanh xà.

Chuyện gì mà náo nhiệt như thế?

Haizzz! Ai trong thành Đông Kinh Biện Lương này mà chẳng biết, ai mà không rõ nào?

Hôm nay chính là lễ Thất Tịch ngày mùng Bảy tháng Bảy, cũng là ngày mà Bao đại nhân của Khai Phong phủ phụng ý chỉ đặc biệt của đương triều Thiên tử, tổ chức “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”.

Như thế nào là “Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch”?

Tên như ý nghĩa, đó chính là thời gian những nam thanh nữ tú trong thành Biện Lương nhân khi ngắm hoa đăng Thất Tịch mà hẹn hò vui vẻ bên nhau, hoặc tụ họp lại để bà mối xe sợi chỉ hồng bắc mối duyên lành, lại có kết quả kỳ diệu như lễ hội thưởng đèn ngày Mười lăm tháng Giêng vậy.

Có điều tối nay “Hội cầu Hỷ Thước” này lại có chút đặc biệt, không vì điều gì khác, mà chính là “Hội cầu Hỷ Thước” được chúng nha dịch của Khai Phong phủ tuần tra, bảo vệ suốt đêm.

Đương nhiên, trong số đó nhất định không thể thiếu được Triển Chiêu, Triển đại nhân, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ danh tiếng vang xa.

***

“Triển đại nhân, Hồng Ngọc có lễ.”

Nhìn thấy trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi vận áo sa màu đỏ đang khiêm nhường thi lễ, Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu mình như căng ra.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy tiếng huyên náo vang lên bên cạnh, tràn trề đầy sức sống, mừng vui mười phần.

“Ôi chao, đây chẳng phải là thiên kim của Lại bộ thị lang Chu đại nhân, Chu Hồng Ngọc tiểu thư sao?”

Đôi con ngươi sáng như sao khẽ chuyển động, liếc sang thân hình gầy nhỏ bên cạnh mình.

Nhưng trong đôi mắt nhỏ kia phát ra thứ ánh sáng chói lóa, làm mờ tối cả ánh đèn lấp lánh hai bên bờ Biện Hà.

“Tiểu thư Hồng Ngọc, tuổi vừa mười sáu, thanh thú thông tuệ, xuất trần thoát tục, bình thường cửa lớn không ra, cửa hông chẳng bước, thực sự không ngờ lại được gặp nhau ở đây, quả là có duyên, có duyên!”

Giọng nói đinh tai tiếp tục vút lên quãng tám.

“Kim hiệu úy quá khen rồi, Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là một nữ tử tầm thường, nào dám nhận lời tán thưởng như vậy”, nữ tử áo đỏ hai má ửng hồng, cúi đầu thấp giọng nói.

“Tiểu thư Hồng Ngọc quả nhiên khiêm nhường hữu lễ, bội phục, bội phục…”

Triển Chiêu thầm thở dài một tiếng, theo bản năng chặn giọng nói ầm ĩ của Kim Kiền ở ngoài tai.

Nếu không phải trước lúc rời khỏi phủ nha, Công Tôn tiên sinh dặn đi dặn lại, rằng tối nay nhất thiết không được thất lễ với những người gặp trên đường đi, mọi sự đều phải theo Kim hiệu úy an bài, thì e rằng lúc này mình đã sớm thi triển khinh công cướp đường mà đi mất rồi.

Nhắc đến lại thấy khuôn mặt tươi cười của Công Tôn tiên sinh tối nay…

Lại thêm dọc đường đi không ngừng ngẫu nhiên, tình cờ gặp mặt…

Haizzz…

Trên khuôn mặt tuấn tú dần hiện lên một nét cười khổ.

Chợt nghe Triệu Hổ phía sau thì thầm: “Này này, Trương đại ca, đây là vị tiểu thư quan gia thứ mấy hữu duyên tình cờ gặp mặt vậy?”.

“Đi tuần chưa đầy nửa canh giờ, đây đã là vị thứ mười sáu rồi…”, giọng của Trương Long có chút rời rạc.

“Lợi hại!”, Triệu Hổ cảm khái, “Huynh nói xem Kim Kiền nãy giờ nói liên tục không ngừng, cũng không thấy mệt…”.

“Ta thấy ngược lại thì có, càng nói càng sung sức!”

“Trương đại ca, huynh nói coi, có phải chúng ta bị Công Tôn tiên sinh gạt rồi không? Đây nào phải là đi tuần phố chứ, căn bản chính là để giúp Triển đại nhân xem mắt!”

“Ta nói tên tiểu tử này, đã nửa ngày rồi, sao bây giờ mới hiểu vậy?”

“Ha ha, quả nhiên là như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, huynh thấy điệu bộ tư thái của Kim Kiền có giống bà mối không?”

“Ha, bà mối gì chứ, ta thấy ngược lại thì có, giống hệt tú bà của Phiêu Hương viện!”

Tú bà?!

Triển Chiêu hơi nheo mắt, liếc nhìn bóng dáng gầy nhỏ trước mặt vẫn như cũ thao thao bất tuyệt nước bọt văng tung tóe, vô cùng hứng khởi… Nếu thêm một chiếc khăn lụa trong tay nữa, thì đúng thật có vài phần giống nhau…

Đôi môi mỏng khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Vừa vặn tiểu thư của Chu gia ngước mắt lên, nhất thời đỏ bừng đôi má, vội cụp mắt xuống, lúng túng nói:

“Triển, Triển đại nhân, đây là túi hương do đích thân Hồng Ngọc thêu… Nếu Triển đại nhân không chê… thì xin hãy nhận lấy…”

“Ôi chao, túi hương thực quá tinh xảo, kỹ thuật thêu thùa tinh mỹ, Hồng Ngọc tiểu thư quả nhiên là thông tuệ khéo tay!”, âm thanh ồn ào lại tiếp tục vang lên.

Ý cười trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tiêu thất.

“Chu tiểu thư, Triển mỗ còn có công vụ phải làm, xin cáo lui trước.”

Nói đoạn, ôm quyền thi lễ, thân hình thẳng như tùng liền quay người rời đi.

“Triển đại nhân…”, hai mắt nữ tử áo đỏ hơi hồng lên, nhìn đăm đăm vào bóng hình thẳng tắp xa dần kia, chiếc túi hương trong tay theo gió rơi xuống đất.