Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 364 : Chương 125: Ngoại "Cái Tết Khó Khăn Nhất Trong Lịch Sử Khai Phong Phủ"




Lại là một mùa xuân nữa đang về, hoa tuyết bay rợp trời…

Ngày Mười tám tháng Chạp, năm mới sắp đến, khắp chốn trong thành Biện Lương đều là cảnh tượng vui tươi náo nhiệt, trên đường lớn, trong ngõ nhỏ, khu buôn bán phố Ngự, đều bày bán hàng tết, câu đối, môn thần, tranh tết, đèn lồng treo đầy đường, gà, vịt, cá, thịt, các loại gia cầm, súc vật tràn ngập trong chợ, kẹo lạc, bánh tổ, bánh trôi, đồ ăn vặt gì cũng có, quả là: Biện Kinh rực rỡ muôn màu sắc, trăm nhà nô nức ngóng xuân sang.

Một đoàn ba người thoăn thoắt đi xuyên qua đám đông, dẫn đầu là người mặc áo lam, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, hai người theo sau, tinh thần phơi phới. Họ đi đến đâu cũng được bách tính đều rạng rỡ đón chào, cung kính vạn phần.

“Triển đại nhân, hôm nay không cần phải trực ban nữa rồi.”

“Triển đại nhân, mấy ngày nay tiết trời trở lạnh, ngài hãy mặc thêm áo ấm nhé!”

“Triển đại nhân, trứng gà này là do con gà mái nhà tôi đẻ đấy, ngài hãy cầm lấy mấy quả nhé? Chỉ mấy quả trứng thôi, Bao đại nhân sẽ không nói gì đâu!”

“Triển đại nhân, con gà này ngài hãy cầm đi! Cầm lấy, cầm lấy! Nếu ngài không cầm thì chính là không nể mặt lão đây.”

Hai người Trương Long, Triệu Hổ theo phía sau Triển Chiêu, nhìn bóng áo lam trước mắt đang ôn hòa uyển chuyển từ chối chúng bách tính đầy nhiệt tình kia, tuyệt không nhận nửa phần lễ vật, không khỏi lộ ra vẻ tự hào, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ngay cả đi trên đường cũng mang theo nét oai phong.

“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, cứu mạng!”, đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên.

Hả?

Chúng nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm sang nam tử bận trang phục tiểu nhị, loạng choạng vạch đám đông chạy ra, nửa chạy nửa bò nhanh đến trước một nam tử trung niên đang chọn tranh tết cách đó không xa.

Chỉ thấy nam tử trung niên kia đầu đội mũ vải, râu dài đến ngực, mặc áo bằng gấm, nhìn qua là biết dân buôn bán.

Còn tiểu nhị kia, mặt mũi tang thương, tóc tai rối bù, hô hấp tán loạn, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.

“Đó không phải là Từ chưởng quỹ của tiệm bán trang sức ở phía nam thành sao?”, có người nhận ra thân phận của nam tử trung niên nọ.

“Hốt hoảng cái gì?”, Từ chưởng quỹ cả giận mắng.

Chỉ thấy tiểu nhị kia nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Là, là là Kim…”.

“Kim cái gì mà kim, là trâm vàng hay vòng vàng?”, Từ chưởng quỹ sốt ruột hỏi.

“Là Kim hiệu úy của Khai Phong phủ đến tiệm mua đồ trang sức…”, tiểu nhị òa khóc.

Bỗng nghe bách tính xung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Từ chưởng quỹ tràn ngập vẻ thương hại.

“Cái gì?!”, Từ chưởng quỹ nhất thời kinh hô lên một tiếng, vứt tranh tết xuống chạy vội đi.

“Chưởng quỹ đợi tiểu nhân với!!!”, tiểu nhị cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau.

“Kim hiệu úy? Trang sức?”, Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, mặt đầy vẻ khó hiểu, “Cho dù là Kim hiệu úy đi mua trang sức, cũng không đến mức như vậy…”.

Chúng bách tính nhìn hai người cuốn gió rời đi đám đông liền xôn xao một trận.

“Này này, đó không phải là ‘Từ hàng giả’ ở phía nam thành sao?”

“Chính là lão! Không ngờ lão cũng có ngày hôm nay, thật là hả hê quá đi mất!”

“Chính thế chính thế, ai bảo lão ‘Từ hàng giả’ này chuyên dùng hàng giả để đi lừa gạt người khác, gặp phải Kim hiệu úy thì cũng như gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”

Xì xà xì xào, xì xà xì xào… cứ thế cứ thế…

Những tiếng rì rầm bàn tán rất tự nhiên một chữ cũng không sót, toàn bộ đều lọt vào tai Triển Chiêu.

Tuần tự rõ ràng, nhưng một hồi sau lại không hiểu gì.

Triển Chiêu vẻ mặt nghi hoặc, rảo bước đi đến trước mặt nam tử đang bị mọi người vây xung quanh, ôm quyền hỏi: “Vị nhân huynh này xin hỏi vì sao lại gọi vị Từ chưởng quỹ kia là ‘Từ hàng giả’?”.

Nam tử nọ vừa thấy Triển Chiêu hỏi mình, kích động tới nỗi lạc cả giọng, nhất thời líu lưỡi: “Bẩm, bẩm Triển, Triển đại nhân cái lão Từ chưởng quỹ này bình thường toàn bán đồ trang sức giả chất lượng không đảm bảo cho những người từ nơi khác đến mua, lừa gạt những người không biết cách xem hàng, cho, cho nên bách tính trong thành đều gọi lão là ‘Từ hàng giả’…”.

“Vậy Kim hiệu úy là…”

Nam tử kia vừa nghe Triển Chiêu nhắc tới Kim Kiền là hai mắt lập tức phát sáng: “Kim hiệu úy không hổ danh là thuộc hạ đắc lực của Triển đại nhân, bách tính trong thành Biện Lương chúng tôi thực là vô cùng cảm kích Kim hiệu úy!”.

“Đúng, đúng!”, một đại thẩm chen lên, gạt nam tử kia sang một bên, mặt đầy vẻ sung sướng nói: “Kể từ tháng trước sau khi Kim hiệu úy đến tiệm của Lý chưởng quỹ bán đồ cổ giả ở phía đông than, Lý chưởng quỹ đem toàn bộ đồ cổ giả đập nát trên đường, còn chỉ tay lên trời mà thề rằng nếu sau này lại bán dù chỉ một nửa món đồ giả nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”.

Triển Chiêu kinh ngạc, nhíu mày nhớ lại.

Tháng trước… hình như là Công Tôn tiên sinh nói trong thư phòng của đại nhân còn thiếu một cái bình hoa, phái tạo dịch đi mua… Sau đó dường như Công Tôn tiên sinh còn hết lời khen ngợi tạo dịch đi mua bình hoa kia có mắt nhìn, bình hoa mua về có vẻ như danh phẩm đời Đường gì đó…

“Còn có một tiệm bán rượu giả ở phía bắc thành nữa, tháng trước nữa Kim hiệu úy đến đó một lần, sau đó ông chủ liền ném hết rượu giả đi…”

Tháng trước nữa… dường như là chuột bạch đến Khai Phong phủ kiếm chuyện… khụ, làm khách, còn cầm một vò rượu nghe đâu là nữ nhi hồng vị bằng hữu nào đó tặng cho, chuốc say mấy chục người Khai Phong phủ…

“Còn có một tiệm ở phố Đông…”

“Một tiệm ở ngoại thành…”

Bô bô ba la, bô bô ba la… cứ thế cứ thế…

Triển Chiêu càng nghe càng cảm thấy những vật trong các cửa hàng bán đồ giả mình đều biết, Trương Long, Triệu Hổ thì càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Triển đại nhân, nếu không chúng ta cũng đi xem xem?”, Triệu Hổ bộ dạng nóng lòng muốn chứng kiến.

Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đi xem xem thế nào”.

Trương Long, Triệu Hổ nhất thời bừng bừng phấn khích, theo Triển Chiêu đi về phía nam thành.

Chúng bách tính phía sau còn cao giọng hô:

“Triển đại nhân đi thong thả…”

“Nhớ cho chúng tôi gửi lời hỏi thăm Kim hiệu úy!”

***

Phía nam thành, phố Chu Tước, các cửa hàng trang sức chiếm đa số, phần lớn là buôn bán đồ trang sức phụ kiện của nữ tử, bình thường nơi đây rất phồn hoa náo nhiệt, nhưng đám người Triển Chiêu vừa đến đây lại phát hiện con phố này hôm nay rất không bình thường.

Trên phố yên tĩnh một cách kì lạ, ngoại trừ một cửa hàng ở phía cuối đường ra thì các cửa hàng còn lại đều vắng tanh vắng ngắt, hệt như chùa Bà Đanh.

Mà trước cửa gian hàng ở cuối đường kia, dân chúng lại xúm đen xúm đỏ, vòng trong vòng ngoài, ai nấy đều nghển cổ, căng tai, mặt đầy kích động như đang xem tuồng.

“Triển đại nhân, đây…”, Trương Long nhìn đám đông một cái, có chút do dự.

Triển Chiêu nghĩ một lát, liền cùng hai người Trương Long, Triệu Hổ lặng lẽ đi đến sau cây cổ thụ bên cạnh tiệm, vừa vặn có thể nhìn rõ tình hình trong tiệm, lại có thể kín đáo giấu mình.

Vừa mới đứng vững, thì bỗng nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

“Một câu thôi, năm lượng, bán hay không?!”

Chúng nhân sửng sốt, chăm chú nhìn vào trong tiệm, chỉ thấy một bóng hình gầy nhỏ khí thế bừng bừng đứng dạng chân quát lên với Từ chưởng quỹ mặt mũi tang thương như nhà có đám.

Từ chưởng quỹ kia rất muốn khóc, vừa gạt mồ hôi to như hạt châu trên trán vừa nói: “Kim hiệu úy, cây trâm ngọc cẩn ngọc trai này là trang sức tổ truyền của tiệm chúng tôi, nói ít cũng đáng giá năm trăm lượng, năm lượng này… cũng quá…”.

“Tổ truyền? Cái gì mà tổ truyền?”, Kim Kiền vỗ cái rầm lên mặt quầy, chỉ vào đồ trang sức trong tủ sắc bén nói: “Tiểu nhị tiệm của ông vừa cho ta xem những đồ trang sức này, cũng nói vật tổ truyền, ông cũng rõ rồi đấy, tất cả đều là hàng giả!”.

“Vừa rồi là tiểu nhị tiệm chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…”, Từ chưởng quỹ tiếp tục lau mồ hôi.

“Được rồi, được rồi! Ta cũng lười tính toán, ta không rảnh mà chọn thứ khác, lấy cây trâm giả này vậy, năm lượng, một tay giao tiền một tay giao hàng!”, Kim Kiền khoát khoát tay, sốt ruột nói.

“Kim hiệu úy, ngài đây là không phải là muốn tính mạng của tôi sao?”, Từ chưởng quỹ mặt trắng như giấy.

“Chẳng qua chỉ là hàng giả, năm lượng cũng coi như nhiều rồi đấy.”

“Cây trâm này là đồ thật không phải đồ giả?”, Từ chưởng quỹ thề thốt.

“Thật không phải hàng giả?”, Kim Kiền nhướng mày.

“Thật!”, Từ chưởng quỹ gật đầu như bổ củi.

“Chậc…”, Kim Kiền trịnh trọng gật đầu, xắn tay áo thu gom đám đồ trang sức dỏm bên cạnh.

“Kim, Kim hiệu úy, ngài đây là làm gì?”, Từ chưởng quỹ nhất thời kinh hoàng thất sắc, chụp lấy cánh tay Kim Kiền.

Kim Kiền liếc nhìn chưởng quỹ, có chút ngại ngùng nói: “Chưởng quỹ, thực không dám giấu, Kim mỗ vốn cũng tính mua một vài món đồ quý giá tặng giai nhân, khốn nỗi trong túi lại kẹp lép, chỉ đành đưa ra hạ sách này, mua đồ giả mà tinh xảo để đổi lấy một nụ cười của giai nhân…”.

Lời mới nói được một nửa, chúng nhân đột nhiên cảm thấy xung quanh mình dâng lên một luồng hàn khí lạnh thấu xương, không khỏi run rẩy toàn thân.

Kim Kiền chỉ cảm thấy luồng hàn khí này tựa hồ rất quen, nhất thời cả kinh, vội vàng mở to mắt ngó nghiêng bốn phía xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, lúc này yên tâm trở lại, gãi gãi đầu tiếp tục nói: “Cả người Kim mỗ chỉ mang theo có năm lượng bạc, vốn muốn mua một cây trâm cẩn ngọc trai giả… Nếu chưởng quỹ đã không muốn từ bỏ thứ yêu thích, thì Kim mỗ chỉ đành chọn thứ khác, lựa mấy cây rẻ rẻ, kiểu dáng tuy không tinh tế bằng nhưng nhờ vào bàn tay tài hoa của Công Tôn tiên sinh trong phủ, tùy ý tân trang một chút, khẳng định có thể biến đồ bỏ trở thành tuyệt phẩm… Haizzz, nếu đây là cây trâm cẩn ngọc trai kia, Kim mỗ cũng không cần phải nhờ tới Công Tôn tiên sinh…”.

Thân hình Từ chưởng quỹ đột nhiên run lên.

Kim Kiền ngẩng phắt mặt lên, vẻ mặt chân thành nhìn Từ chưởng quỹ nói: “Chưởng quỹ an tâm, cho dù đến lúc đó Công Tôn tiên sinh có truy hỏi xuất xứ, Kim mỗ cũng tuyệt đối không tiết lộ nơi mua những đồ dỏm đó đâu. Nên biết mua bán hàng giả có thể sẽ phải chịu ngục lao, chưởng quỹ nuôi gia đình sống tạm qua ngày cũng thực không dễ dàng gì, Kim mỗ tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng đâu!”.

Từ chưởng quỹ lại run lên, mồ hôi to như hạt châu rơi xuống cánh tay đang nắm tay Kim Kiền, hồi lâu sau mới khổ sở thốt ra một tiếng: “Kim hiệu úy, kỳ thực cây trâm cẩn ngọc trai này chỉ là đồ giả!”. Kim Kiền vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng là đồ giả sao?”.

Từ chưởng quỹ gật gật đầu: “Thật sự là đồ giả!”.

“Gói lại đi!”, Kim Kiền vung tay, hào sảng nói.

“Gói, gói lại đi!”, Từ chưởng quỹ run run nói.

Kim Kiền lôi ra năm lượng bạc trong người ra đặt lên mặt quầy.

Từ chưởng quỹ da mặt giật giật: “Kim hiệu úy khách khí rồi, chẳng qua là đồ dỏm, coi như là lễ vật tiểu nhân tặng ngài!”.

Kim Kiền nhíu mày: “Chưởng quỹ sao lại nói như vậy? Làm đồ dỏm cũng không dễ dàng gì đâu, Kim mỗ sao có thể tước đoạt tiền mồ hôi nước mắt của ngài?!”.

Từ chưởng quỹ mí mắt giật giật nhìn xuống chỗ bạc, lại cung kính đưa cây trâm đã gói lại qua, run giọng nói: “Kim hiệu úy đi nhé!”.

“Không cần tiễn đâu!”, Kim Kiền dáng vẻ rộng lượng, thẳng người đi ra khỏi cửa, lại còn nở một nụ cười chói mắt với chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, có thời gian Kim mỗ sẽ thường xuyên lui tới!”.

Nói đoạn, liền cất bước rời khỏi.

Cho đến khi không thấy bóng dáng Kim Kiền, Từ chưởng quỹ đột nhiên quăng hết đám đồ trang sức dỏm ra ngoài cửa, ngửa đầu lên trời hú dài:

“Năm trăm lượng, năm trăm lượng aaaaaaaa! Từ mỗ từ hôm nay xin thề với trời, nếu sau này bán dù chỉ nửa món đồ trang sức giả, sẽ như cây trâm này!”

Nói đoạn, liền bẻ cây trâm ngọc trong tay rắc một tiếng thành ba đoạn.

Một mảnh tĩnh lặng như chết.

Đột nhiên, những người vây xung quanh xem bỗng như bùng nổ, một trận hô quát vang lên.

“Tiểu Lý Tử, mau đem mấy hộp phấn ngọc trai giả của tiệm chúng ta quăng đi, nhanh lên nhanh lên!”

“Chưởng quỹ, mấy cái vòng ngọc trong tiệm…”

“Giữ lại những đồ thứ phẩm ấy làm gì, còn không mau xử lý chúng đi!”

“Lão Trương, mau về tiệm kiểm tra một lượt, xem xem có hàng giả thứ phẩm gì không.”

“Ông chủ, trong tiệm chúng ta lấy đâu ra hàng giả cơ chứ?”

“Vậy cũng phải tìm kỹ lại, tuyệt đối không được chủ quan!”

Ầm ầm ào ào, ầm ầm ào ào, cứ thế cứ thế…

Mà hai người Trương Long, Triệu Hổ giấu mình sau cây cổ thụ đã sớm trợn tròn mắt há hốc mồm.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Kim Kiền mua đồ…”, Trương Long ngơ ngác.

“Chuyện này… việc đó…”, Triệu Hổ không biết nói gì.

Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà đồng thời thốt lên một câu: “Nói mới nhớ, Kim Kiền mua cây trâm đồ dùng của nữ nhân làm gì?”.

Lời còn chưa dứt, hai người lại đồng thời run lên.

“Ôi chao ơi, hôm nay sao lại lạnh như vậy?!”

“Đúng thế, cơn gió này sao thổi lại hệt như dao cắt vậy!”.

***

Tết ông Táo, ngày Hai mươi ba tháng Chạp.

Toàn bộ Khai Phong phủ chìm trong cảnh bi thảm.

Nha dịch Tam ban tụ tập trong sân viện của Tam ban viện, đang châu đầu trao đổi về những chuyện quái dị gần đây trong Khai Phong phủ.

“Này này, các huynh có cảm thấy gần đây Triển đại nhân có chút kỳ quái không?”

“Đúng thế đúng thế, ngày nào mặt mũi cũng sầm sì nghiêm nghị y như sắt vậy, nom thật dọa người!”

“Mặt mũi nghiêm nghị thì cũng thôi đi, lại còn luôn phát tán ra sát khí một cách khó hiểu. Hôm qua trong nhà ăn, chẳng qua Kim hiệu úy hỏi Vương đại thẩm trong phòng bếp một câu là những cô nương trẻ tuổi thường thích ăn loại điểm tâm nào, Triển đại nhân liền phát ra sát khí kinh người, ngay cả bàn cũng nứt luôn!”

“Đây là cái gì? Bữa trước Kim hiệu úy chạy tới chỗ Công Tôn tiên sinh mượn dược thảo, nói cái gì mà muốn tặng hương liệu cho cô nương dùng, kết quả vừa đúng lúc Triển đại nhân đi ngang qua, sát khí đó… nếu không phải tôi nhanh vội đỡ được Công Tôn tiên sinh, chắc hẳn Công Tôn tiên sinh ắt ngã dập đầu rồi!”

“Triển đại nhân rốt cuộc bị sao thế nhỉ?”

“Haizzz…”

Chúng nhân thở dài một trận.