Trước mặt Tạ Thầm Thời, Phó Dung Dữ ngang nhiên ôm cô đi lên lầu. Thứ Tạ Âm Lâu muốn nghe trước khi ngủ không phải là sách cổ, nên không để anh đến Tàng Bảo Các lấy, mà từ trong phòng thay đồ kéo một chiếc rương được cất giấu cẩn thận ra, mu bàn chân trắng như tuyết hình vòng cung giẫm lên thảm, chầm chậm đi đến mép giường.
Cô ở ngay trước mặt Phó Dung Dữ dùng những ngón tay mảnh mai mở khóa rồi lại mở nắp rương ra.
Người không biết có khi còn tưởng Tạ Âm Lâu cất giấu vàng bạc châu báu ở bên trong cũng nên.
Ai ngờ đâu, khi mở ra, bên trong toàn là thư tình hoa hồng.
Đây đều là tình yêu thầm kín không thể nói ra của Phó Dung Dữ khi anh còn là một cậu thiếu niên xốc nổi.
Mà đối với cô nó lại là một bảo vật vô giá.
“Khi đó trong đầu em chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng trưởng thành, đủ mười tám tuổi rồi sẽ đến tìm anh yêu đương hẹn hò.” Nụ cười của Tạ Âm Lâu tỏa sáng dưới ánh đèn ấm áp, cô lấy ra một phong thư từ trong chiếc rương, trên đó còn có dấu sáp hoa hồng, đưa cho anh rồi nói: “Lại sợ anh chỉ vì ân tình của thầy mới đối xử tốt với em, vậy nên mới không tiện từ chối mối hôn sự mà nhà họ Nhan đã định đoạt.”
Dù sao thì so với những lời thề non nớt mà cô hay nói, sau khi có hôn ước, Phó Dung Dữ nhiều nhất chỉ đưa ra một lời hứa là sau này trưởng thành rồi anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua cho cô một chiếc vòng ngọc cổ.
Tạ Âm Lâu quỳ một chân xuống mép giường, đưa tay ôm cổ anh: “Từ nhỏ em đã học được một đạo lý từ ba, đó là làm bất cứ chuyện gì cũng phải lập kế hoạch trước. Phó Dung Dữ, có hôn ước với anh từ sớm là chuyện lập kế hoạch trước đúng đắn nhất mà em từng làm trong cuộc đời này.”
“Khi đó em nghĩ, anh có thích em hay không cũng không quan trọng… Cho dù mai sau lớn lên anh có quen biết với nhiều cô gái đi chăng nữa, thì chẳng phải anh vẫn phải làm theo hôn ước, trở thành người đàn ông của Tạ Âm Lâu em sao?”
Phó Dung Dữ dùng ngón tay thon dài xé bỏ sáp hoa hồng trên phong bì, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú: “Em bá đạo vậy sao?”
“Từ nhỏ em đã bá đạo rồi, chuyện đó đâu phải anh không biết.” Tạ Âm Lâu ngả người vào lòng anh, gối đầu lên đùi anh, mái tóc đen bồng bềnh xõa ra tự nhiên, lúc cô nhướng mày lên, nốt ruồi son trên mí mắt lại trở thành điểm nhấn: “Đọc đi, anh mau dỗ cô tiên nữ bé bỏng của anh ngủ nào.”
Màn đêm ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ chiếu vào phong thư hoa hồng.
Phó Dung Dữ dùng đầu ngón tay vân vê một lúc rồi từ từ mở phong thư ra, bên trên viết tên của Tạ Âm Lâu, ngày tháng ở trên đó là ngày anh bán đấu giá ngọc Quan Âm trong giới đồ cổ cách đây ba năm.
“Anh đã cất ngọc Quan Âm trong nhà họ Phó ở Lịch Thành, lấy thân phận người bí ẩn chụp ảnh lại, nghĩ rằng nếu sau này em kết hôn và sinh con với người khác, anh có thể ủy thác cho ông chủ Nhan, dùng danh nghĩa của ông ấy để tặng em như một món quà cưới ——”
Giọng đọc của anh trầm thấp dễ nghe, khi đọc đến đây anh hơi dừng lại.
Tạ Âm Lâu vốn đang nhắm mắt lại mở ra nhìn anh: “Lúc trước sinh nhật em có người mượn gió bẻ măng giấu tên gửi sách cổ và ảnh chụp ngọc Quan Âm với giá cao đến, muốn lấy danh nghĩa ông chủ Nhan để tặng đồ cho em.”
“Phó tổng, anh đây là không thể chuẩn bị sính lễ, nên chuyển sang chuẩn bị của hồi môn cho em sao?”
Phó Dung Dữ coi như ngầm thừa nhận lời cáo buộc của cô, đầu ngón tay vuốt v3 gò má trắng nõn, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt người: “Âm Lâu, lần em bị sốt cao đến mức quên tất cả những ký ức về anh, đối với anh đó là sự trừng phạt nặng nề nhất. Lúc đó, anh không dám chắc liệu mười năm sau em có cần đến anh nữa hay không.”
May mắn mà Tạ Âm Lâu đã không cho những người theo đuổi cô bất cứ hy vọng nào.
Trước khi họ gặp nhau ở Đắc Nguyệt Đài, anh đã dùng ba chữ Phó Dung Dữ này để đặt trang phục ở cửa hàng của cô, sắp đặt bố trí cho kế hoạch lâu dài.
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: “Đắc Nguyệt Đài… Giờ em mới nhận ra, Đắc Nguyệt, Đắc Bạch Nguyệt Quang*, hóa ra nó có nghĩa này.”
(*Bạch nguyệt quang nghĩa là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Đắc bạch nguyệt quang có nghĩa là có được người mình yêu.)
Chủ nhân thật sự của quán trà đó chính là Phó Dung Dữ, tên bảng hiệu Đắc Nguyệt Đài cũng do chính anh đề ra.
Nghĩ lại những chuyện đã từng xảy ra, nhất là hình xăm chữ Phạn của anh là chữ ‘Âm’ trong tên của cô, đáng ra cô nên đoán ra manh mối từ lâu rồi mới phải.
Phó Dung Dữ cúi đầu hôn cô, nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, lúc đầu lưỡi anh thâm nhập vào khoang miệng cô.
Đuôi mắt Tạ Âm Lâu thoáng ửng hồng, ngay cả lúc gằn từng chữ nói ra cũng dịu dàng nhỏ nhẹ: “Đúng là người đàn ông quỷ kế đa đoan.”
Bức thư vẫn được đọc tiếp.
Nhắc đến cuộc nói chuyện giữa anh và Phó Thanh Hoài, khi biết Phó Dung Dữ đang tìm người để làm ăn, đối phương muốn cưỡng ép nhét con gái của ông ta cho anh, Tạ Âm Lâu bắt đầu thở hổn hển, đầu ngón tay níu lấy cổ áo anh, hỏi: “Người con gái thứ ba của Trịnh Phong Mậu vẫn chưa kết hôn sao?”
“Vẫn chưa.”
Phó Dung Dữ trầm giọng trả lời cô: “Sau khi bị anh từ chối… nhà họ Trịnh bắt đầu chuyển đối tượng sang Phó Thanh Hoài, nhưng cô Trịnh đó căn bản không lọt vào mắt của chú ấy.”
Chút ghen tuông của Tạ Âm Lâu vẫn chưa biến mất, lúc này cô không còn thấy buồn ngủ nữa: “Vậy anh đã gặp mặt cô Trịnh đó chưa?”
Phó Dung Dữ do dự giây lát, sau đó nhìn cô cười bí hiểm: “Trong một lần đi công việc anh có gặp qua cô ta, nhưng giờ đã quên mất cô ta trông như thế nào rồi.”
Việc anh làm ăn mua bán với nhà họ Trịnh đã tạo nên tiếng vang trong giới kinh doanh. Nhưng bởi vì bất đồng ý kiến trong việc liều lĩnh tranh cướp tài nguyên, suy nghĩ của ông ta khác với suy nghĩ muốn phát triển một cách ổn định của Phó Dung Dữ, ông ta bắt đầu từ bỏ ý nghĩ kết hôn, bắt đầu chuyển đối tượng sang Phó Thanh Hoài.
Và quả thực anh chỉ gặp qua cô Trịnh một lần, trong lần gặp đó hai người còn ngồi cách nhau một khoảng cách nhất định.
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu chạm vào làn da mỏng manh trên sườn cổ anh, giọng nói hơi lạnh nhạt mang đầy tính chiếm hữu: “Lần sau còn gặp lại không cho phép anh nhìn cô ta, anh chỉ được nhìn em thôi.”
Phó Dung Dữ nghe đến đây thì yết hầu khẽ lăn lộn, lại muốn hôn cô lần nữa.
Tạ Âm Lâu lại hỏi anh: “Em có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy anh Dung Dữ muốn ngắm chỗ nào của em nhất?”
…
Khi ánh đèn vàng mờ ảo tắt đi, Tạ Âm Lâu hơi nghiêng đầu trên đầu gối anh, mượn sức đứng dậy, thân hình nhỏ bé như đắm mình vào ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếc váy ngủ vừa được c0i ra, lớp vải lụa mềm mại óng ánh từ từ trượt xuống khỏi bờ vai gầy.
Ngoại trừ dây đai váy ngủ lung lay chực rớt ra, những thứ khác đều không trụ được bao lâu đã bị ném xuống cuối giường.
Ánh mắt Phó Dung Dữ tối sầm xuống, lúc cô khom người sát lại gần, ánh mắt đó cứ chăm chú khóa chặt cô.
“Anh có thích tất thủy tinh không?”
Giọng nói của Tạ Âm Lâu mang theo chút mời gọi: “Em vẫn còn loại màu đen viền ren nữa… Em sẽ mặc hết cho anh xem.”
——
Ngày hôm sau, phòng ngủ lầu trên vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.
Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu vẫn đang nằm nướng trên giường, quản gia cũng không gõ cửa quấy rầy bọn họ. Lúc này ở dưới phòng ăn, Tạ Thầm Thời đã thức dậy từ rất sớm, đang ngồi phàn nàn với Tạ Thầm Ngạn với đôi mắt thâm đen.
“Tối hôm qua có người cao ngạo lắm đấy, dám cầm giấy đăng ký kết hôn của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa bảo ông đây tránh đường.”
Tạ Thầm Thời thản nhiên nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Sau khi nghe thấy bốn chữ đăng kí kết hôn nét mặt của cậu ấy cũng không có gì thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Anh ta được pháp luật cho phép vào nhà chúng ta, ba mẹ cũng đã đồng ý rồi, chẳng nhẽ em còn đánh anh ta được sao?”
Tạ Thầm Thời uể oải nói: “Em nào dám đánh, đánh ch3t con rể thân yêu của ba rồi chắc em cũng không còn mạng nữa.”
Tạ Thầm Ngạn nở một nụ cười cho có lệ, phớt lờ dáng vẻ hậm hực ganh tị của Tạ Thầm Thời.
Hai anh em trong lúc rảnh rỗi bắt đầu ngồi đọc báo, nhưng mỗi người đọc một lĩnh vực khác nhau, Tạ Thầm Ngạn đọc về thị trường chứng khoán, còn Tạ Thầm Thời dạo gần đây lại khá hứng thú với mấy trò giải trí. Trong căn phòng khách rộng rãi và trống trải, giọng cậu ấy đặc biệt vang vọng:
“Cái cô tên Mạnh Thơ Nhụy gì gì đó, sao gần đây lại chuyển sang phong cách thành s3xy quyến rũ rồi… Cô ta không phải fan của mẹ chúng ta sao? Đến cách ăn mặc cũng giống y hệt.”
“Cô ta gần đây đã chia tay với cậu bạn trai đỉnh lưu. Mấy bài báo này nói cô ta vì quá đau buồn hậu chia tay nên mới thay đổi phong cách, khác hoàn toàn với quá khứ. Đúng là biết viết bài quá đi.”
“Mạnh Thơ Nhụy tham gia dự kiện và được giới truyền thông phỏng vấn, cô ta đã công khai nói rằng Tạ Âm Lâu là người thiết kế sườn xám tuyệt vời nhất… Xùy, cần cô ta khen chắc.”
Giọng nói của Tạ Thầm Thời như có phép thuật, xuyên qua ô cửa sổ truyền vào phòng ngủ chính yên tĩnh.
Màn cửa dày cộp cũng không thể ngăn nổi. Tạ Âm Lâu đang nằm trong chăn bông bắt đầu cựa quậy, hai đầu lông mày nhăn chặt lại với nhau. Trước khi mở mắt, cô vô thức duỗi tay mò mẫm sang bên cạnh, đầu ngón tay ngay lập tức được lòng bàn tay ấm áp nắm chặt.