Tuyết ngừng rơi, chiếc xe màu đen tắt máy trong sân biệt thự.
Phó Dung Dữ sải từng bước chân dài tiến vào, ánh đèn ấm áp chiếu xuống bóng dáng cao ráo của anh. Đi qua phòng khách, quản gia thấy anh đến thì vội vàng bưng lên một chén trà nóng thơm phức, thuận tay nhận lấy chiếc áo khoác len cashmere màu đen sẫm từ anh.
“Âm Lâu đâu rồi?”
Phó Dung Dữ nhấp một ngụm trà để xua tan đi cái lạnh, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn.
Quản gia đối với cậu con rể của ông chủ rất cung kính, cười nói: “Cô ấy ăn cơm tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
Sau đêm giao thừa, Tạ Lâm ở lại chưa được hai ngày đã được mời tham gia triển lãm nghệ thuật, Tạ Thầm Ngạn cũng đang ở bên ngoài tiệc tùng xã giao, cộng thêm ông chủ và bà chủ đều không có ở nhà, bầu không khí náo nhiệt trong nhà họ Tạ bỗng chốc trầm xuống hẳn.
Phó Dung Dữ đưa lại tách trà làm bằng sứ trắng cho quản gia, sau đó đi về phía cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Tạ Thầm Thời mặc một chiếc áo ngủ màu đen sang trọng đi xuống, tay phải còn đang nghịch quả cầu thủy tinh. Bất ngờ nhìn thấy anh trong nhà, cậu ấy giật mình đánh rơi quả cầu, khiến nó nảy lên rồi lăn lông lốc xuống cầu thang.
Đôi mắt sắc bén của Tạ Thầm Thời hơi nhướng lên, nheo mắt nhìn người đàn ông đang từng bước tiến vào trong phòng.
“Trị an ở bên ngoài không ổn rồi. Dạo này đang thịnh hành mốt lén đột nhập vào nhà riêng sao?”
Giọng điệu này nghe có vẻ không dễ trêu vào.
Bước chân Phó Dung Dữ hơi dừng lại, quay mặt sang nhìn cậu ấy, ánh sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu phản chiếu đường nét góc cạnh khuôn mặt anh, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thầm Thời, tôi đến để đưa đồ cho chị cậu.”
Dưới cái nhìn của Tạ Thầm Thời, anh chậm rãi lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn từ trong cặp sách ra, sợ cậu ấy giả mù anh còn cẩn thận mở trang bên trong của giấy chứng nhận:
Người đăng kí: Tạ Âm Lâu, Phó Dung Dữ
Ngày đăng ký: 07/ 02/ 202*
Số giấy chứng nhận kết hôn: ********
Tầm khoảng một phút sau, Phó Dung Dữ bình tĩnh cất giấy chứng nhận kết hôn của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đi, bày ra tư thế khoan dung cao thượng rũ đôi mắt màu hổ phách xuống nhìn Tạ Thầm Thời: “Tránh đường.”
Trên tay là tấm thẻ thông hành.
Phó Dung Dữ ra vào nhà họ Tạ không còn gặp trở ngại nữa, Tạ Thầm Thời đứng ch3t trân ở đầu cầu thang, nhìn theo bóng lưng anh đi lên, một lúc sau, các khớp ngón tay siết chặt lại tạo ra âm thanh răng rắc.
——
Bên ngoài hành lang treo những bức tranh sơn dầu yên tĩnh, trên sàn nhà trải thảm dày để giảm bớt âm thanh đi đường, Phó Dung Dữ dựa vào trí nhớ tìm đến căn phòng công chúa của Tạ Âm Lâu.
Anh không trực tiếp đẩy cửa mà giơ tay gõ nhẹ vào cánh cửa hai ba lần trước.
Giọng nói của Tạ Âm Lâu từ trong phòng vọng ra, từng chữ vô cùng rõ ràng: “Mời vào.”
Phó Dung Dữ lúc này mới xoay tay nắm cửa bước vào. Lúc bước vào, anh đột nhiên phát hiện ánh đèn mờ đi, trên bệ cửa sổ đang thắp một ngón nến hình hoa tường vi. Dưới ánh sáng mờ ảo, Tạ Âm Lâu nép mình dưới bức màn nhung, nhìn anh nói:
“Anh đến muộn quá đó.”
Âm cuối của lời phàn nàn hơi kéo dài, giống như cô đang làm nũng với anh vậy.
Phó Dung Dữ tùy tiện đặt chiếc cặp lên ghế sô pha, sau đó tháo đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng đi về phía trước. Còn chưa kịp chạm vào rèm thì anh đã bị Tạ Âm Lâu ngăn lại, ngón tay trắng trẻo vừa níu lấy rèm cửa vừa nói: “Anh nhắm mắt lại trước đi.”
Phó Dung Dữ nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp đang được ánh nến chiếu sáng kia, mãi đến khi nghe thấy tiếng cô thúc giục mới nhắm mắt lại: “Nhanh lên.”
Anh không còn cách nào khác nên đành chiều theo ý cô nhắm mắt lại. Bóng dáng màu đen mảnh khảnh phản chiếu lên bức tường, anh có thể cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến lại gần, sau đó có một lòng bàn tay mát lạnh che kín mắt lại không cho anh nhìn lén.
Đầu tiên Tạ Âm Lâu kiễng chân sát lại gần để ngửi mùi trên người của anh. Trên đó vẫn còn chút mát lạnh của người vừa mới đi ngoài gió tuyết về, mùi hương rất dễ ngửi, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngoài ra không còn mùi gì khác nữa.
Chóp mũi của cô men theo đường viền cổ áo, chạm vào yết hầu gợi cảm cho đến đường cơ hàm quyến rũ. Hơi thở của cô có chút ướt át, Phó Dung Dữ không kiềm chế nổi nâng tay lên ôm lấy đầu cô, hơi cúi đầu xuống muốn tìm kiếm cánh môi cô trong bóng tối.
Tạ Âm Lâu tránh sang một bên không cho anh hôn.
Sau đó bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của anh đặt lên eo mình: “Anh đoán xem em đang mặc cái gì?”
Lớp quần áo mà Phó Dung Dữ chạm vào rất trơn mịn, anh tùy ý lùi về sau khoảng hai inch, chưa đoán ra là quần áo gì nhưng ngược lại anh đã đo được vòng eo của cô, rất nhỏ. Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tạ Âm Lâu, anh lại chạm vào gấu vấy lần nữa.
Váy ngắn che đến đùi, lại dịch xuống bên dưới, là một đôi vớ thủy tinh màu trắng.
Lúc lướt qua lớp tất, ngón tay Phó Dung Dữ đột nhiên dừng lại.
Không biết Tạ Âm Lâu đã buông tay ra khỏi mắt anh tự bao giờ. Phó Dung Dữ mở mắt ra, đập vào tầm mắt là Tạ Âm Lâu đang mặc một bộ đồng phục nữ sinh. Như đắm chìm trong ánh nến mờ ảo, vòng eo thon thả của cô lộ ra ngoài, đôi chân dưới lớp váy xếp ly đang đi một đôi tất cao đến đầu gối màu trắng tinh, đặc biệt bỏng mắt.
Lúc này trông Tạ Âm Lâu vô cùng tươi sáng và quyến rũ, nhưng vẫn xen lẫn chút ngây ngô của một học sinh.
Ánh mắt Phó Dung Dữ khựng lại, anh quét mắt nhìn khắp cơ thể cô.
“Đây là đồng phục học sinh lúc em học cấp ba.” Tạ Âm Lâu chỉ mặc một chiếc tất thủy tinh dài đến đấu gối, cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông đang ôm mình ngày một nóng lên, cô hơi nghiêng đầu, môi dán sát vào cơ hàm đang cắn chặt của anh, nhẹ giọng nói: “Anh Dung Dữ, đêm nay em cho phép anh.. muốn làm gì cũng được.”
——
Ngọn nến hoa tường vi bên bệ cửa sổ cháy tỏa hương thơm nồng, trong phòng ngủ kín tràn ngập mùi hương.
Không có một người đàn ông nào có thể từ chối việc biến ước mơ thành hiện thực, vậy nên đêm nay Phó Dung Dữ xuống tay không hề lưu tình. Anh đã nhìn thấy dáng vẻ Tạ Âm Lâu mặc váy công chúa khi còn nhỏ, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ cô mặc váy trắng khi còn học cấp hai.
Chỉ có duy nhất một điều là anh chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy cô mặc đồng phục học sinh cấp ba.
Điều đó cũng giống như mặt trăng trên bầu trời, là giấc mơ mà anh không thể chạm tới.
Ở chính giữa chiếc giường lớn mềm mại, Tạ Âm Lâu đang yên lặng nằm ở đó, mái tóc dài buông xõa trên gối, cổ áo đồng phục có vết nước như thấm đẫm mồ hôi, vẫn chưa c0i ra hẳn, làn da trắng trẻo như ẩn như hiện dưới bộ đồng phục, để lộ ra vòng eo thon thả, hòa cùng với chân váy xếp ly màu trắng vô cùng nhẹ nhàng.
Tiếng nước trong nhà tắm dần dần ngừng lại, Phó Dung Dữ bước ra, tìm thấy chiếc tất thủy tinh đang nằm trong kẽ hở ở cuối giường.
Như được ngâm trong nước, nó quấn quanh những ngón tay trắng lạnh thon dài của anh rồi trượt xuống.
Anh cẩn thận cất nó đi, giấu vào trong túi quần âu, sau đó lại đi đến mép giường, hơi cúi người xuống, mang theo mùi hương sữa tắm vuốt v3 hàng lông mi cong vút đang nhắm chặt của Tạ Âm Lâu, nhẹ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Lúc này lại hỏi rất lịch sự.
Tạ Âm Lâu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh với đôi mắt mờ sương, ngặt nỗi cô là người đề nghị trước, nên cũng không thể trắng trợn buộc tội anh ra tay độc ác được: “Không được ổn lắm, phải được anh hôn thì mới ổn.”