Khi bóng dáng mặc sườn xám đỏ tươi như ngọn lửa của Tạ Âm Lâu rời khỏi phòng riêng, Phó Dung Dữ mới gọi thư ký mở bình rượu vang đỏ quý giá ra, sau đó ung dung thong thả lắc ly rượu vang, đứng dậy mời rượu bạn tốt một vòng.
Bùi Trang ngồi bên trêu chọc: “Bây giờ anh Dung Dữ có vợ rồi, nhìn có vẻ như bị vợ quản nghiêm lắm đây… Chị dâu vừa ra ngoài mới dám uống rượu.”
Lời của cô ta vừa dứt, đã có người bắt được nhược điểm Phó Dung Dữ, cười phụ họa nói: “Trong giới danh nhân của Tứ Thành có truyền tai nhau một câu nói đùa, đó là ngàn vàng khó mua nụ cười của Quan Âm, Dung Dữ có thể cưới hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tạ về, bị vợ quản nghiêm thì có gì chứ, e là cả đoạn đường này phải vượt mọi chông gai mới dụ dỗ được người ta về tay đấy.”
“Thiệt là thảm thương, uống chút rượu cũng phải trốn vợ, các anh em có mặt ở đây đừng sa chân vào nấm mồ tình yêu sớm như vậy, nhất định đừng học theo Dung Dữ mới từng ấy tuổi đầu đã tảo hôn.”
“Bây giờ anh Dung Dữ có nhà, có sự nghiệp, có người yêu, mấy tên đàn ông như các anh thấy người ta vừa kết hôn đã tấm tắc bảo lạ sao hiểu được.” Ánh mắt Bùi Trang lướt qua nửa bàn, sau đó nhìn về phía Phó Dung Dữ ngồi ở chính giữa, khóe môi mỉm cười.
Mà Phó Dung Dữ cũng không ngăn cản họ trêu chọc, thoải mái tựa lưng lên ghế, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng gõ nhịp lên thành ly rượu.
Ngay sau đó, Bùi Liệt ngồi kế bên lập tức tiếp lời: “Đàn ông ấy mà, dù sao cũng không sợ là không sợ.”
Tuy mọi người trêu đùa nhưng ai nấy đều thật lòng chúc phúc Phó Dung Dữ vừa kết hôn.
Uống xong đợt rượu này lập tức cho nhân viên phục vụ bưng xuống, sau đó đổi một ấm trà mới bưng lên, cuộc nói chuyện nhanh chóng xoay chuyển về việc làm ăn.
Người ít tiếp lời nhất trong phòng chỉ có Vân Thanh Lê.
Sau khi Tạ Âm Lâu ra khỏi phòng, ngoại trừ một lần dùng nước thay rượu mời Phó Dung Dữ ra thì cô ta ngồi ngay ngắn chăm chú ăn thức ăn, nhưng chẳng được bao lâu, chiếc ghế bên cạnh đã đổi người, có một mùi rượu cực nhạt lan tràn khắp không khí.
Cô ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy cổ tay áo trắng như tuyết của Chu Tự Chi, anh ta không uống rượu mà cầm một chén trà bằng sứ tráng men trắng đã uống cạn đáy, hòa tan vị cồn giữa môi mỏng.
Hai người ngồi gần nhau, không khỏi có người quay sang hóng chuyện.
Nhưng Vân Thanh Lê và Chu Tự Chi đều không có ý định nói chuyện với nhau.
Qua một lúc sau, bên ngoài phòng bao vang lên tiếng động, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xanh kẻ sọc cất bước đi vào, hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến, muốn làm quen với vòng giao thiệp của Phó Dung Dữ.
Vân Thanh Lê vừa đảo mắt nhìn sang đã nhận ra người này.
Là ông tổng của tập đoàn Thịnh Nguyên – Thịnh Hựu An.
“Lần đưa tang ông cụ Nhan trước đó, tôi đã nghe nói về hôn sự của Phó tổng và nhà họ Tạ, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt chúc mừng.” Tuy rằng Thịnh Hựu An đã ở tuổi trung niên, nhưng lại có thái độ vô cùng tôn kính với Phó Dung Dữ, không ngại anh lấy trà thay rượu, chủ động uống một ly.
Phó Dung Dữ nhàn nhạt dặn dò thư ký ngồi bên cạnh, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tôn trọng Thịnh Hựu An.
“Mời Thịnh tổng.”
“Tôi còn tiệc xã giao ở phòng kế bên, lần sau lại hẹn gặp riêng Phó tổng một chút.”
Thịnh Hựu An muốn tạo quan hệ, chỉ đơn giản đến để chúc mừng, không ngồi xuống thật.
Khách trong phòng bao đều là bạn tốt được anh mở tiệc chiêu đãi, đột nhiên có một người lạ vào, hiển nhiên bầu không khí cũng sẽ thay đổi.
Thịnh Hựu An biết rõ điều này, vì thế thức thời đi ra, ông ta đảo mắt nhìn quanh, chú ý thấy Chu Tự Chi bèn đứng từ xa lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.
Chờ Thịnh Hựu An vừa đi, Bùi Trang nhìn sắc mặt bình thường của Chu Tự Chi, rồi quay sang nhìn Vân Thanh Lê.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
——
Tạ Âm Lâu trang điểm xong quay về muộn, bỏ lỡ cảnh tượng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra này, mọi người trong phòng không ai chủ động nhắc lại.
Còn cô thì lại chẳng hay biết gì, còn khẽ thì thầm với Phó Dung Dữ: “Vừa rồi em gặp phải vợ của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên ở bên ngoài.”
Phó Dung Dữ bình tĩnh lựa xương cá cho cô, động tác không dừng lại: “Cô ta tiếp cận em?”
“Đúng vậy, em còn tưởng là ai cơ đấy.”
Tạ Âm Lâu nhai kỹ nuốt chậm miếng thịt cá đã được anh lựa xương, nho nhã dùng đầu đũa chạm nhẹ đĩa đồ ăn: “Muốn xin cách liên lạc của em, nói có cơ hội sẽ đến thăm hỏi.”
Cô ngước mắt nhìn Phó Dung Dữ, trong lòng cân nhắc một lát: “Thịnh Nguyên muốn chen chân vào giới thương nghiệp ở Tứ Thành sao, tìm kiếm sự tồn tại khắp nơi…”
Trrong những nhân vật đứng đầu giới quyền quý, nhà họ Tạ cũng có một người, cô không biết Thịnh Nguyên nhắm vào họ Tạ của cô, hay là nhắm vào gia đình quyền thế mới nổi Phó Dung Dữ.
Dù sao cũng không thân, Tạ Âm Lâu chỉ nhắc đôi câu trong lúc trò chuyện phiếm với Phó Dung Dữ.
Lúc bữa tiệc trong phòng riêng kết thúc là đã hơn mười một giờ khuya.
Bóng đêm bên ngoài Đàn Cung đậm như mực, đoạn đường trung tâm thành phố vẫn phồn hoa diễm lệ như trước, sau khi tiễn khách khứa ra về, Tạ Âm Lâu không vội lên xe mà cô muốn đi dạo phố một lúc.
Phó Dung Dữ nhẹ nhàng khoác áo lông dê dáng dài lên bả vai cô, che lấp dáng người lả lướt hấp dẫn dưới bộ sườn xám, chỉ để lộ ra cổ chân trắng như tuyết.
Trước mắt mọi người trong phòng bao, Tạ Âm Lâu luôn tỏ ra đoan chính, nhưng lúc riêng tư, cô muốn để thuận theo tâm trạng.
Thành phố phồn hoa tuyệt đẹp này đập vào mắt cô giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, cô híp hàng mi cong vút mỉm cười nhìn Phó Dung Dữ đang đi cạnh bên cô.
“Hai ta kết hôn rồi, phải không?”
Phó Dung Dữ chậm rãi đi theo cô, nâng bàn tay lên vuốt gọn sợi tóc trước trán cô: “Đúng vậy, tối nay bạn bè hai chúng ta đều biết Phó Dung Dữ đã kết hôn với Tạ Âm Lâu.”
Tạ Âm Lâu thích nghe những lời này, gót giày đạp lên mặt đường phố vắng lặng, cái bóng bị vầng sáng vàng ấm áp chiếu rọi quấn quít cùng một chỗ với anh.
Cô lặng lẽ nhìn nó, rồi khom lưng c0i giày ra.
Phó Dung Dữ cầm giúp cô, Tạ Âm Lâu đi chân trần cũng không sợ lạnh, mỉm cười bước lên cầu vượt.
“Âm Lâu, lại đây.”
Phó Dung Dữ khẽ gọi tên cô, muốn mang giày vào cho cô.
Còn Tạ Âm Lâu thì quay đầu lại, bổ nhào vào trong lòng nguc anh, làn váy sườn xám bị gió đêm thổi bay, rất xinh đẹp.
Trong buổi đêm vắng lặng, khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào của cô nhìn thẳng vào tòa cao ốc chọc trời, cất giọng nói lớn:
“Sau khi em mười tám tuổi… Muốn yêu đương với Phó Dung Dữ.”
“Phải gả cho anh!”
Tiếng hét to giống như tiếng trống thúc giục lòng hăng hái, những tòa nhà đang tối đen trước mặt như bị u mê trước giọng nói của cô, thắp sáng từng ngọn từng ngọn đèn, làm cho khung cảnh xung quanh trở nên sáng rỡ, mà Tạ Âm Lâu như bị những điều này làm hoảng sợ, hàng lông mi xinh đẹp không chớp lấy một cái.