Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 10: C10: Sao lại nhảy xuống




Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại lần nữa thì đã qua ngày hôm sau.

Y mơ màng mở mắt ra, trông thấy A Tễ gối đầu lên cánh tay nằm ở mép giường, có vẻ hơi mỏi mệt.

Sao không về giường ngủ chứ? Bùi Thanh Ngọc hơi đau lòng, đưa tay sờ nhẹ quầng thâm dưới mắt hắn, “A Tễ?”

A Tễ cựa quậy, nửa mê nửa tỉnh gọi: “A Thanh?”

Bùi Thanh Ngọc nhích người sang bên cạnh, ôn tồn nói: “Lên đây ngủ đi.”

Chẳng biết A Tễ đã tỉnh chưa, nghe lời leo lên giường rồi lẩm bẩm hỏi: “A Thanh, ngươi còn khó chịu không?”

Bùi Thanh Ngọc chia chăn cho hắn, “Đỡ nhiều rồi.”

A Tễ chồm tới tựa trán vào trán y cọ xát: “Hình như không còn nóng nữa.”

Bùi Thanh Ngọc hỏi: “Cả đêm ngươi đều nằm đây à?”

A Tễ gật đầu, trầm giọng nói: “Ban đêm ngươi nóng hổi làm ta sợ quá.”

“Không sao đâu,“ Bùi Thanh Ngọc kéo chăn đắp cho hắn, “Ngươi ngủ thêm lát nữa đi.”

A Tễ “ừ” một tiếng, hơi thở đều đều, miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Bùi Thanh Ngọc xích lại gần, nghe thấy hắn nói: “A Thanh, ngươi phải mau khỏe lại nhé......”

Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, hơi thở ấm áp phả vào tai y.

Y nắm góc chăn nói khẽ: “Được.”

Buổi chiều, A Tễ ngủ dậy ngồi xổm trước lò, ngẩn người nhìn chén thuốc bốc khói nghi ngút.

Trình Hồi tưởng hắn đói nên đi tới hỏi: “Chủ tử, ngươi muốn ăn gì? Ta......”

“Đắng.” A Tễ chợt nói.

Trình Hồi nhất thời không hiểu, “Hả?”

A Tễ đứng lên nói: “Thuốc đắng.”

Trình Hồi: “Không sao đâu.” Bùi tiên sinh đã lớn thế này chắc cũng đâu sợ uống thuốc đắng chứ?

“Phải ăn ngọt.” A Tễ lẩm bẩm rồi đi ra ngoài.

“Chủ tử?” Trình Hồi băn khoăn gọi mấy ám vệ trông nom Bùi Thanh Ngọc rồi đuổi theo.

“Chủ tử, ngươi đi đâu vậy?”

A Tễ không trả lời mà chỉ nói: “Ngọt.”

Trình Hồi: “Cái gì ngọt?”

Hình như A Tễ cũng không biết đường, đi loanh quanh nửa ngày lại vòng về chỗ cũ.



Trình Hồi nhớ hắn nói thuốc đắng, còn nói phải ăn ngọt nên bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi sợ Bùi tiên sinh uống thuốc đắng nên muốn mua đồ ngọt cho y ăn à?”

A Tễ gật đầu.

Quả nhiên là thế, Trình Hồi cười nói: “Vậy để ta đi cho.” Ngươi đừng chạy lung tung nữa.

A Tễ: “Không cần, ta muốn đi.”

Trình Hồi: “Ta bay nhanh lắm.”

A Tễ: “Ta bay cũng nhanh vậy.”

Trình Hồi: “......” Đúng ha, ngươi khinh công còn giỏi hơn ta nữa.

Trình Hồi tưởng chỉ cần đồ ngọt thôi, bánh hay mứt gì cũng được.

Nhưng hắn dẫn A Tễ đến tiệm bên cạnh, A Tễ nhìn một hồi lại lắc đầu nói không phải.

Lần trước không phải A Thanh mua cái này, A Tễ nghĩ thầm rồi sang tiệm khác, sau đó hai mắt sáng lên, “Là cái này!”

Hắn nhớ lúc mình uống thuốc cực đắng ở chỗ Tiểu Trư, A Thanh đã mua cái này cho hắn ăn, rất ngọt.

Trình Hồi đi tới xem --- Thì ra là mứt quả.

Ông chủ thấy hắn muốn mua thì vội vàng gói cho hắn một túi lớn. A Tễ cầm đồ định đi, ông chủ vội gọi hắn lại, “Ê, chưa trả tiền mà!”

A Tễ mờ mịt quay đầu, “Tiền?”

Ông chủ: “Mua đồ đương nhiên phải trả tiền rồi!”

Trình Hồi vội vàng lấy túi tiền ra, “Ta trả ta trả.”

Hắn cầm túi tiền, mấy gã ăn mày ven đường nhìn sang, lập tức nảy ra ý xấu.

Bọn chúng bám theo hai người đến chỗ vắng rồi tiến lên chặn đường, nói như thổ phỉ: “Đưa tiền đây.”

Trình Hồi: À, cướp tiền.

A Tễ thấy hắn đòi tiền thì quay sang bảo Trình Hồi: “Tìm ngươi kìa.” Sau đó cầm mứt quả đi.

Trình Hồi: “......” Ngươi mặc kệ ta sống chết ra sao à?!

Tên ăn mày thấy bộ dạng này của hắn thì lập tức nổi giận, giật túi mứt quả trong tay hắn ném xuống đất, “Ai cho ngươi đi?! Tiền......”

Còn chưa dứt lời đã bị bóp cổ.

Vẻ mặt A Tễ âm trầm, tay nổi gân xanh, càng siết càng chặt.

“Ặc, ta, ta......” Tên ăn mày liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, sợ run người.

Mấy tên còn lại thấy thế vội vàng nhào tới nhưng lại bị A Tễ đá văng, nằm co quắp dưới đất kêu rên.



Trong lòng Trình Hồi chấn động, mừng rỡ nói: “Chủ tử, ngươi khỏe lại rồi à?!”

Sau đó hắn nghe thấy A Tễ hung ác nói: “Đền cho ta! Đó là của A Thanh!”

Trình Hồi: “......” Mừng hụt rồi.

Hắn sợ A Tễ bóp người chết thật nên vội vàng kéo hắn đi: “Không sao không sao, chúng ta đi mua cái khác, mua hai túi lớn cho Bùi tiên sinh được không? Ngươi buông ra trước đi đã......”

A Tễ nhíu mày, cuối cùng nới lỏng tay.

“A Thanh nói không được đánh nhau,“ hắn quay người đi, rầu rĩ nói, “Đánh nhau sẽ bị phạt đứng.”

“Đúng đúng,“ Trình Hồi đuổi theo, “Không đánh nhau, chúng ta đi mua mứt quả, đừng nóng......”

Khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại thì không thấy A Tễ đâu.

Đầu y đã hết choáng nên muốn ra ngoài một lát.

Y khoác áo xuống giường đi tới cửa sổ, nghe thấy mấy giọng nói xa lạ.

Ai vậy? Y nhìn qua cửa sổ, trông thấy ba người mặc áo đen vây quanh cái giếng trong sân.

Bùi Thanh Ngọc giật mình --- Người nào kia?

Mấy ám vệ trước đây chưa từng lộ mặt, mấy ngày nay y lại bệnh mê man nên không biết trong nhà có thêm người từ lúc nào.

A Tễ và Trình Hồi đâu?

Y đang băn khoăn thì nghe thấy một người trong đó nói: “Đã bảo ngươi đừng dọa hắn rồi mà, nhảy xuống rồi thấy chưa.”

Người còn lại nói: “Ta cũng đâu ngờ hắn nhảy nhanh vậy.”

Người cuối cùng nói: “Ê ê, có phải chết đuối rồi không?”

“Không thể nào, hắn không biết bơi sao?”

“Hắn ngốc thế mà......”

Bùi Thanh Ngọc giật thót tim, lập tức lao ra ngoài, “A Tễ!”

Thế là khi A Tễ và Trình Hồi về đến cổng thì thấy ba ám vệ đang lôi kéo Bùi Thanh Ngọc giãy giụa cạnh giếng.

A Tễ: “Các ngươi chơi trò gì vậy?!”

Đám người cạnh giếng đồng loạt quay đầu.

Ám vệ Giáp: “Chủ tử!”

Ám vệ Ất: “Bùi tiên sinh đòi nhảy xuống giếng ạ!”

Ám vệ Bính: “Á, cứu mạng!”

Bùi Thanh Ngọc: “......”