Trình Hồi lại ngồi xổm trên sườn núi thở ngắn than dài. Hắn nghĩ chủ tử đã nhìn trúng Bùi tiên sinh, ở lì chỗ này không chịu gặp đại phu thì đành phải mời đại phu đến thôi.
Hắn đứng dậy, lấy từ bên hông ra một cây sáo rồi đưa lên miệng thổi.
Tiếng sáo kia giống như chim hót, du dương bay xa.
Chốc lát sau, ba người mặc áo đen đáp xuống sườn núi.
Trình Hồi cất sáo đi rồi nói: “Ta tìm được chủ tử rồi.”
Ám vệ Giáp: “Ở đâu?”
Ám vệ Ất: “Chủ tử không sao chứ?”
Ám vệ Bính không còn gì để hỏi nên chỉ biết nói: “Oa!”
Trình Hồi nói tiếp: “Nhưng chủ tử bị thương ở đầu nặng lắm, ngốc luôn rồi.”
Ám vệ Giáp: “Cái gì?!”
Ám vệ Ất: “Xảy ra chuyện gì?”
Ám vệ Bính: “Hả?!”
Trình Hồi lo lắng nói: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, giờ chủ tử chẳng nhớ gì hết, cả ngày đi theo một tiên sinh dạy học chứ không chịu về với ta.”
Ám vệ Giáp: “Tiên sinh dạy học gì?”
Ám vệ Ất: “Nam hay nữ?”
Ám vệ Bính: “...... Oa a!”
“Tạm thời đừng quan tâm tiên sinh dạy học,“ Trình Hồi nói, “Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi cho chủ tử. Các ngươi mau mời đại phu giỏi nhất trong thành đến xem đầu cho chủ tử đi.”
Ba ám vệ gật đầu rồi lại bay vút đi.
Thế là hết đại phu này đến đại phu khác được ám vệ dẫn tới nhà trúc, xem đầu A Tễ xong thì lại lắc đầu bỏ đi.
Sau mấy lần như vậy, A Tễ nổi quạu, đại phu tới cũng không cho xem mà vác chổi đuổi Trình Hồi đi.
“Chủ tử đừng đánh nữa,“ Trình Hồi bị rượt chạy khắp sân, “Ta chỉ muốn ngươi mau khỏi thôi mà!”
A Tễ vác chổi đuổi theo, “Không muốn.”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa,“ Trình Hồi ôm đầu nói, “Lỡ đánh ta ngất xỉu Bùi tiên sinh sẽ giận đấy.”
A Tễ dừng lại, suy nghĩ giây lát rồi tới cạnh giếng múc một xô nước.
Trình Hồi tưởng hắn không rượt nữa, vừa định thở phào thì thấy A Tễ bưng xô nước lên định tạt hắn.
Trình Hồi: “......”
“Chủ, chủ tử,“ Trình Hồi cố khuyên nhủ hắn, “Bùi tiên sinh sắp từ học đường về rồi, nếu tạt nước khắp nơi y sẽ không vui đâu......”
Còn chưa nói hết thì A Tễ đã hắt tới.
Trình Hồi cuống quýt chạy trốn, đúng lúc Bùi Thanh Ngọc đi vào cổng, lập tức bị tạt nước đầy mình.
Bùi Thanh Ngọc: “......”
“A Thanh!” A Tễ thấy tạt trúng Bùi Thanh Ngọc thì giật nảy mình, vội vàng chạy tới, “Ngươi không sao chứ? Không phải ta muốn tạt ngươi đâu.”
Hắn quay đầu mắng Trình Hồi, “Sao ngươi lại tránh hả?!”
Trình Hồi xấu hổ nhìn trời lẩm bẩm: “Còn không cho tránh nữa à......”
“Thôi đừng rộn,“ Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói, “Ta vào thay đồ trước đã...... Hắt xì!”
A Tễ sốt ruột đưa tay ôm Bùi Thanh Ngọc, “A Thanh, ngươi lạnh à?”
Ba ám vệ trốn trên cây xem náo nhiệt: “Oa a!”
Bùi Thanh Ngọc đẩy A Tễ ra, toàn thân ướt sũng đi vào phòng, “Không sao, để ta đi thay quần áo.”
A Tễ chạy theo nhưng bị Bùi Thanh Ngọc đóng cửa nhốt bên ngoài.
Trình Hồi lén lút chạy tới, nhỏ giọng hỏi A Tễ: “Chủ tử, ngươi muốn nhìn lén Bùi tiên sinh thay đồ à?”
“Sao phải nhìn lén?” A Tễ khó hiểu, “Nhìn thẳng không được sao?”
Trình Hồi: “...... Vậy Bùi tiên sinh có cho ngươi nhìn không?”
A Tễ quay đầu gõ cửa, “A Thanh!”
Bùi Thanh Ngọc trả lời bên trong: “Sao thế?”
A Tễ: “Ta muốn nhìn ngươi thay đồ.”
Trình Hồi: “......”
Sau đó chỉ nghe trong phòng lạch cạch mấy tiếng, Bùi Thanh Ngọc đẩy bàn tới chặn cửa.
A Tễ: “A Thanh?”
Bùi Thanh Ngọc: “Cho lừa ăn đi!”
A Tễ thất vọng “ừm” một tiếng rồi kéo Trình Hồi đi cho lừa ăn.
Tối hôm đó trước khi ngủ, Bùi Thanh Ngọc chèn thật nhiều quần áo giữa giường, chia giường ra làm đôi.
A Tễ thắc mắc: “A Thanh, sao ngươi bỏ nhiều quần áo lên giường quá vậy?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Ta sợ ban đêm lạnh.”
A Tễ không hiểu nhưng vẫn nghe lời ngủ phía trong, tiếc nuối nghĩ thầm đêm nay không được ôm A Thanh ngủ nữa.
Nhưng sáng hôm sau, khi A Tễ tỉnh lại thì Bùi Thanh Ngọc vẫn rúc trong ngực hắn ngủ say sưa.
Chẳng biết quần áo trên giường rơi xuống đất từ lúc nào.
Người A Thanh ấm thật, A Tễ ôm người, hài lòng nghĩ giống như lò sưởi vậy......
Không đúng, bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, đây không phải ấm mà là nóng!
“A Thanh?” Hắn vội sờ trán Bùi Thanh Ngọc, quả nhiên nóng khác thường, mặt cũng hơi đỏ.
A Tễ vội vàng xuống giường rồi chạy sang đập cửa phòng Trình Hồi bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, một đại phu mới sáng sớm đã bị ám vệ kéo đến nhà trúc.
“Chỉ bị cảm lạnh thôi,“ đại phu bắt mạch rồi kê đơn, “Bốc thuốc theo toa này nhé, mỗi ngày ba lần.”
Ám vệ đưa đại phu đi rồi lấy thuốc về, cùng A Tễ nhóm bếp sắc thuốc.
Bùi Thanh Ngọc bệnh mê man, uống thuốc xong cảm thấy có người vỗ nhẹ lưng mình.
Y mở mắt ra, thấy A Tễ ngồi xổm cạnh giường, một tay vỗ nhẹ, miệng còn hát ngâm nga gì đó.
Bùi Thanh Ngọc nhịn không được cười: “Ta đâu phải trẻ con mà đi ngủ còn phải ru nữa.”
A Tễ cố nhớ lại rồi nói: “Nhưng hình như bị bệnh phải làm vậy mà.”
Bùi Thanh Ngọc hỏi: “Ngươi nhớ được gì rồi à?”
A Tễ lắc đầu, “Không nhớ rõ, hình như là chuyện xa xưa lắm rồi.”
Bùi Thanh Ngọc nhắm mắt lẩm bẩm: “Chắc hồi bé ngươi bị bệnh, mẹ ngươi cũng dỗ ngươi như vậy đấy......”
Mẹ? A Tễ bần thần nghĩ, nghe rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm.
Ngoài phòng, Trình Hồi và mấy ám vệ đang cho lừa ăn, hắn cảm thán: “Thì ra chủ tử còn biết chăm sóc người nữa.”
Ám vệ Giáp: “Hắn đang chăm sóc Bùi tiên sinh thật sao?”
Ám vệ Ất: “Chắc không phải đang dọa y đấy chứ?”
Ám vệ Giáp: “Ví dụ như không khỏe lại thì ta sẽ giết ngươi chẳng hạn?”
Ám vệ Ất: “Hoặc là giết con lừa của ngươi.”
Ám vệ Bính: “Á, sợ quá.”
Trình Hồi: “......