Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 11: C11: Trong nhà xếp thứ ba




Nghe Bùi Thanh Ngọc đòi nhảy giếng, A Tễ hoảng sợ chạy tới kéo y lại rồi nói: “A Thanh, đừng nhảy giếng mà!”

“Không phải, ta không có...... Ta tưởng ngươi......” Bùi Thanh Ngọc vô cùng hoảng sợ, thấy người bình an vô sự đứng trước mắt mình mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy người nhảy xuống là ai?

Sau đó y nghe thấy dưới giếng vọng lên tiếng cạc cạc.

Ám vệ Giáp cúi đầu nhìn rồi mừng rỡ nói: “Ta đã bảo nó biết bơi mà!”

Ám vệ Ất đưa tay cốc đầu hắn, “Mau vớt nó lên đi.”

Ám vệ Bính cầm thùng múc nước nhìn xuống giếng, “Cạc?”

Chốc lát sau, bọn họ vớt từ dưới giếng lên...... một con vịt.

Bùi Thanh Ngọc: “...... Nhảy xuống là nó à?”

Ám vệ Giáp: “Đúng vậy, bay nhảy một lúc rồi nhảy xuống.”

Ám vệ Ất: “Không phải tại ngươi dọa nó hay sao?”

Ám vệ Bính: “Hừ, người xấu!”

Lúc nãy bọn họ nấu thuốc trong sân, bỗng nghe mấy tiếng “cạc cạc”, vừa quay đầu lại thì thấy một con vịt lạch bạch đi tới.

Ám vệ Giáp: “Chẳng phải đây là con vịt của đại nương nhà bên cạnh sao?”

Ám vệ Ất: “Sao ngươi biết?”

Ám vệ Giáp: “Hôm qua ta sang đó chơi, đừng nói vịt mà gà của bà ấy ta cũng nhận ra.”

Con vịt kia nghiêng đầu nhìn bọn họ như đang tự hỏi đây là ai?

Ám vệ Bính: “Í, dễ thương quá.”

Ám vệ Ất: “Hình như hơi ngốc thì phải.”

Ám vệ Giáp: “Giống chủ tử bây giờ thật.”

Con vịt không thấy người quen nên lạch bạch đi trong sân mấy bước.

Ám vệ Giáp chợt nói: “Thịt kho ngon lắm.”

Ám vệ Ất đạp hắn một cú, “Ngon gì mà ngon, trả lại cho đại nương đi.”

Ám vệ Giáp miễn cưỡng đi bắt vịt, nhưng chẳng biết có phải con vịt kia nghe hắn nói “thịt kho” gì đó hay không mà vắt giò lên cổ chạy, sau đó bay tới cạnh giếng.

Ám vệ Giáp nhìn nó, bỗng nhiên thốt ra một câu, “Vịt quay!”

Con vịt nhảy ùm xuống giếng.



“Ta đùa nó thôi mà,“ ám vệ Giáp ôm con vịt mới vớt từ dưới giếng lên, nhìn nó hỏi, “Còn nghe hiểu nữa sao?”

Con vịt: “Cạc cạc cạc!”

Bùi Thanh Ngọc nhìn ba người mặc đồ đen rồi hỏi Trình Hồi: “Họ là......”

Trình Hồi ngẩng đầu nhìn trời, “Họ...... Họ là biểu đệ họ hàng xa của ta.”

Ám vệ Giáp Ất Bính: “Biểu ca!”

Bùi Thanh Ngọc: “......” Thật giả trân làm sao.

Trình Hồi đã không muốn nói thì Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng ép. Y định trả lại con vịt cho nhà bên cạnh nhưng ám vệ Giáp nào dám làm phiền y, lập tức co cẳng chạy qua.

Bùi Thanh Ngọc đành phải quay người về phòng.

A Tễ đi theo hỏi: “A Thanh, sao nhìn ngươi có vẻ không vui vậy?”

Bùi Thanh Ngọc nhìn ra cửa sổ, Trình Hồi đang nói gì đó với ám vệ.

Người xung quanh đều gọi hắn là “chủ tử”, Bùi Thanh Ngọc thu lại ánh mắt rồi nhìn sang A Tễ --- Chắc cũng không phải công tử gia đình bình thường.

“A Thanh,“ A Tễ thấy y không nói lời nào thì đưa tay sờ trán y, “Có phải ngươi còn khó chịu không?”

Bùi Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, kìm lại cảm xúc rồi hỏi: “Đi đâu vậy?”

A Tễ lấy từ trong ngực ra một túi giấy, hớn hở nói: “Mua cho A Thanh cái này nè.”

Bùi Thanh Ngọc mở túi giấy, mùi thơm ngọt tỏa ra, “Mứt quả à?”

“Ừ,“ A Tễ gật đầu, “Ngọt lắm, A Thanh uống thuốc sẽ không đắng nữa.”

Đáy mắt Bùi Thanh Ngọc hiện lên ý cười, nói khẽ: “Được.”

Y nếm một viên, vị ngọt lan ra đầu lưỡi át đi vị đắng.

Y ngước mắt hỏi A Tễ, “Ngươi có muốn về nhà không?”

A Tễ nghĩ ngợi rồi lắc đầu.

Bùi Thanh Ngọc: “Sao thế?”

A Tễ nhìn thoáng qua Trình Hồi bên ngoài, “Hắn nói trong nhà không tốt.”

Trên đường về, chẳng hiểu sao A Tễ hơi đau đầu, trong đầu hiện ra bóng người mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy có người gọi hắn là lão Tam.

Trình Hồi thấy hắn đột nhiên ôm đầu thì lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngươi sao vậy?!”

A Tễ lắc đầu hỏi: “Lão Tam là ai?”

Trình Hồi sững sờ, sau đó mừng rỡ nói: “Là ngươi đó, trong nhà ngươi xếp thứ ba! Chủ tử, có phải ngươi nhớ được gì rồi không?!”



Đầu A Tễ hơi choáng, lẩm bẩm nói: “Trong nhà là chỗ nào?”

Trình Hồi: “Thành Vân Châu!”

A Tễ vẫn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Trong nhà không tìm ta......”

Trình Hồi gãi đầu, “Trong nhà...... tình huống khá phức tạp.”

A Tễ dừng một lát rồi cãi lại: “Không phải, nhà ta ở trên trời, A Thanh nói ta là tiên mà.”

Trình Hồi: “...... Đúng vậy, đại tiên lừa.”

Thành Vân Châu, phủ Ngu Nam Vương.

Trong phủ sáo trúc du dương, nữ tử yểu điệu phất tay áo dài nhảy múa.

Thế tử Ngu Nam ngồi dựa vào ghế dài thưởng thức ca múa. Hồi lâu sau, hắn mở miệng hỏi: “Sao dạo này tên điên Tiêu Kính Hàn kia chẳng có động tĩnh gì hết vậy?”

Không đợi trả lời, hắn đã nhếch miệng cười: “Chắc không phải chết rồi đấy chứ ha ha ha ha ha......”

Quản gia bên cạnh cụp mắt trả lời: “Chắc là vậy đó ạ.”

“Thật chẳng thú vị gì cả.” Thế tử lại hỏi, “Vậy Nhị đệ của ta đâu? Tên ma bệnh kia còn sống không?”

Quản gia: “Nhị công tử chỉ hơi yếu đuối thôi ạ.”

“Cả ngày nốc thuốc, không chết cũng chán.” Thế tử nhàm chán nhìn ca cơ mắng, “Lắc mông nhanh lên, chưa ăn cơm à!”

Ca cơ vội vàng lắc lắc......

Ngoài nhà trúc, ám vệ Giáp trả vịt xong trở về, vừa đẩy cửa thì ám vệ Ất đột nhiên lao ra ngoài, chạy sượt qua hắn rồi đạp ngã kẻ che mặt trên cây.

Trình Hồi đi tới giật miếng vải đen trên mặt hắn xuống, nhìn một hồi nhưng không nhận ra là ai.

“Ngươi là ai? Kẻ nào sai ngươi đến?”

Người kia làm thinh.

“Thật ra ngươi không nói ta cũng biết,“ Trình Hồi hờ hững nói, “Là thế tử ghen tị chủ tử nhà ta thông minh hơn hắn chứ gì......”

Người kia dửng dưng.

Trình Hồi đột nhiên sửa lời, “Nhị công tử ghen tị chủ tử nhà ta đẹp hơn y chứ gì!”

“Đánh rắm!” Người kia bật thốt lên, “Công tử nhà ta đẹp nhất!”

Trình Hồi: “À, thì ra là người của Nhị công tử.”

Người kia: “......”