Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Chương 25: Dù Có Chuyện Gì, Đừng Đau Lòng Nhé...




Tất cả như một cú tát mạnh vào mặt khiến cho chính tôi cũng không thể ngờ đến. Dù đã biết mang máng về gia đình mình, thể nhưng khi nghe lại toàn bộ mọi chuyện, tôi đã sốc đến mức tạm thời mất đi nhận thức. Giọng nói trầm ổn của bố vẫn vang lên bên tai, mà khi này tôi lại chẳng nghe được cái gì cả. Từng hình ảnh như một thước phim tua chậm trong tâm trí làm cho tôi thực sự gục ngã. ®

"Mẹ của con không những lừa bố, mà còn lừa cả ông bà, lừa cả các cô các bác trong họ rất nhiều tiền, khiến cho mọi người phải lao đao trong mấy năm liền. Sau đó khi bố lục trong tủ quần áo của mẹ con thì phát hiện được một sấp ảnh nhạy cảm, lúc tìm hiểu thì bố biết được, mẹ con đã làm cái nghề đấy trước cả lúc gặp bố rồi..." Bố vừa kể vừa ôm lấy đầu, giọng nói run rẩy như thể vẫn cố phản bác lại những gì ông đang nói là không đúng sự thật.

Tôi nghe vậy có cảm giác trái tim mình đã vỡ ra, tôi há miệng muốn nói nhưng cổ họng đã nghẹn lại chỉ có thể im lặng nghe bố nói tiếp.

"Thật ngốc vì trước đây bố có nghi ngờ con không phải con bố, bố có nhờ bạn làm trong trung tâm xét nghiệm

ADN, bố đã làm rồi, con là con gái bố. Haha...có vẻ riêng chuyện này là cô ấy không hề lừa bố"

"Có vẻ bố rất thất vọng, nếu như con không phải con ruột của bố, chắc chắn bố sẽ ném con vào trại trẻ mổ côi có đúng không?"

Nhìn ra vẻ tự giều trong giọng điệu và biểu cảm trên gương mặt ông, tôi cười nhạt.

Đúng là như vậy, nếu có thể thì bố sẽ tìm bố ruột rồi trả tôi lại cho người đó. Xong rồi, ông sẽ đi kiếm hạnh phúc mới.

Nghe tôi nói xong bố tôi lập tức im lặng không hề phản bác lại những gì tôi vừa thốt ra, chính điều đó khiến cho tôi càng thêm sụp đổ, tôi nở nụ cười rất khó coi, đôi mắt ngập nước nhìn ông.

"Ha... Có phải bố cũng coi con như của nợ đúng không? Bố có thể đi tìm hạnh phúc mới mà, bố có thể bỏ rơi con để con tự sinh tự diệt mà?" Nói đến đây tôi không chịu được nữa gục đầu xuống đầu gối khóc nức nở. Trước đây nhiều người luôn nói rằng tôi không phải con của bố, bố tôi là thằng phải đổ vỏ, tôi nghĩ nếu chuyện đó là sự thật thì tôi sẽ rời đi, đề ông ấy tìm hạnh phúc mới.

"Có một số chuyện con nên nghĩ đa chiều hơn một chút Dương à. Con hãy nhìn vào Lê Bảo như một tấm gương, chính thằng bé ấy đang sống trong cảnh mẹ ghẻ con chồng đấy, con nhìn thằng bé có sung sướng gì không?

Mong bố tìm hạnh phúc mới nhưng chính mình lại chịu đau khổ, bố không muốn để con phải chịu cảnh như vậy"

"Bố đừng lôi cậu ấy ra để so sánh với con, cậu ấy không giống!"

Tôi quát lên, cảm giác như lửa đang bốc cháy trong lòng tôi. Tôi không thể chấp nhận được việc bố lại dùng cuộc sống của Lê Bảo như một ví dụ để so sánh với nỗi đau của mình. Hai chuyện này có gì liên quan đến nhau không?

Không khí lạnh lẽo bao trùm giữa hai bố con không còn ai nói gì sau lời của tôi nữa.

"Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi" Tôi bất lực thốt lên, chầm chậm đứng dậy xoay người về phòng. Từng bước chân nặng nề, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang sụp đồ.

Do bản thân vẫn còn sốt cho nên tôi thấy rất mệt, cổ họng đau rát, những vết thương trên người cứ nhói lên làm tôi thấy kiệt sức. Nó có mệt, có đau đấy, nhưng làm sao đau bằng trái tim tôi đây?

Sáng hôm sau, bố dậy từ rất sớm nấu ăn chuẩn bị đi ra ngoài. Tôi đứng ở cửa nhà nhìn theo bóng lưng của ông mà trong lòng nặng trĩu. Xoay người đi lại vào nhà bước đến gần tấm ảnh người phụ nữ được đặt gọn gàng trên tủ, tôi cứ đứng chôn chân ở đó nhìn không chớp mắt.

Sau khi biết toàn bộ sự thật tôi đã có cái nhìn khác dành cho mẹ, hóá ra là trước đây bà ấy cũng là một người rất tốt, cuối cùng do không chịu được sự lưu luyển trong quá khứ mà phạm sai lẩm.

Tôi nhắm mắt lại để mặc cho nước mắt chảy xuống, khịt mũi một cái tôi cúi người xuống tìm hương và bật lửa.

Làm xong việc mình muốn, tôi vẫn chưa đi mà đứng nán lại đấy.

"Mẹ ơi" Tôi khó nhọc nói ra hai chữ này, không nhớ là lần cuối tôi gọi "mẹ" là khi nào, chỉ nhớ là khi đó mẹ tôi vẫn còn sống. D

"Trước đây con nghĩ, mẹ là một người mẹ xấu xa, một người vợ tồi. Khi đó trong mắt con mẹ luôn là người xấu, bây giờ trong mắt con mẹ vẫn là người xấu nhưng lại đáng thương."

Cả buổi sáng hôm đấy bố tôi vẫn chưa về nhà, tôi không gọi điện hay làm phiền gì đến ông ấy. Năm nào cũng vậy, vào ngày này bố luôn ra ngoài vào sáng sớm và đi về vào đêm muộn.

Đầu giờ chiều tôi đi xuống nhà Lê Bảo, tôi chỉ muốn tìm cậu thôi chứ để làm gì tôi cũng không biết nữa. Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an tôi chỉ muốn gặp cậu ấy luôn thôi. Q

Đi loanh quanh ở trước cửa nhà cậu một lúc tôi mới lấy can đảm đề gõ cửa. Cửa mở nhanh hơn tôi tưởng, vừa rời tay khỏi cánh cửa thì Lê Bảo đã đi ra.

"Khỏi ốm chưa Dương? Tớ đang tính lên tìm cậu."

Cậu vừa thấy bóng dáng của tôi trước mặt lập tức hỏi luôn về sức khỏe của tôi, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ. Tôi không đáp, chỉ nhắm mắt lại, bàn tay vừa đặt lên nó mát mát khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.



Lông mày cậu ấy nhíu lại, giọng điệu khó chịu nói: "Còn sốt? Rõ ràng hôm qua hạ rồi mà, Dương vào đây cho tớ"

Vừa dứt lời Bảo kéo tay tôi vào nhà. Cậu ấy kéo tôi qua sofa ẩn ngồi xuống rồi vội vã chạy vào bếp, một lúc sau cậu ấy bưng ra một cốc trà ấm đặt trước mặt tôi.

"Dương ăn gì chưa? Uống thuốc đầy đủ rồi chứ?"

Tôi lắc đầu: "Từ tối hôm qua chưa ăn rồi, với lại tớ không nuốt trôi" @

Bàn tay đang vuốt tóc tôi khẽ khựng lại, giọng điệu như đang muốn trách móc tôi mà phải đè xuống, cậu ấy chẩm chậm hỏi: "Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tối hôm qua?

Có chứ, nó còn đau đớn hơn việc bị bạo hành nhiều.

Tôi không nói chuyện tối hôm qua cho cậu nghe mà chỉ nói vu vơ.

"Bảo ơi, dù cho có chuyện gì xảy ra, cậu đừng đau lòng nhé." (

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Nghe được sự hoang mang trong từng câu cậu ấy nói, tôi chỉ biết bất lực cười khổ. Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra câu này, mục đích hôm nay xuống tìm cậu ấy của tôi có lẽ là chỉ để nói câu này.

Tôi sợ lắm, tôi nhìn thấy con đường phía trước của tôi vô cùng đen tối, một chút ánh sáng cũng không có.

Tạm biệt Lê Bảo quay về nhà tôi lại bước vào phòng nằm xuống. Tôi nằm đó, không thể ngủ, chỉ còn cách chờ đợi.

Rốt cuộc tôi đang chờ cái gì? Chờ để bị đánh chết sao? Thật ngu ngốc. (

Có cảm giác như từng giây trôi qua đều mang theo sự bất an. Mỗi âm thanh nhỏ, mỗi cử động của cơ thể đều khiến tôi nhói đau, như thể tôi đang phải gánh chịu một cơn bão không thể đoán trước.

Tôi cứ vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho đến tận nửa đêm khi có tiếng đập cửa phòng uỳnh uỳnh đánh thức tôi khỏi giấc mộng. Chắc bố tôi về rồi, mơ màng bò dậy đi xuống giường, tôi đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra thì đã có một bàn tay nắm lấy vai tôi lôi ra ngoài, không gian xung quanh sáng bừng do ánh đèn điện phòng khách làm tôi hơi chói mắt.

Chưa kịp tiêu hóá chuyện gì thì đã có giọng nói cất lên.

"Mày không thể đi thăm mẹ mày sao?!" Bố gầm lên, giọng nói đầy tức giận và thất vọng.

Nghe được như vậy tôi mệt mỏi nhìn về phía bố, chưa đáp lời ông ấy luôn mà chỉ cười nhạt. Chính ông ấy là người không cho tôi đi, tối qua ông ấy không say rượu nên tôi mới mở lời hỏi, nhưng câu trả lời của bố là "không". Khi đó tôi còn dám bướng bính không nghe sao?

"Mày phản ứng kiểu này là có ý gì?"

Thấy tôi vẫn bình thản, bố tôi nắm lấy vai tôi kéo lại.

"Sao mày có thể vô tâm như vậy? Sáng nay mẹ mày nói với tao là mày không chịu thăm bà ấy, Chẳng lẽ mày còn oán hận bà ấy như vậy" ông ấy lay mạnh bả vai của tôi lắc dữ dội, vừa lắc vừa gào vào mặt tôi. Tôi cố phản kháng, cánh tay vô lực muốn đẩy ông ấy ra khỏi người mình.

Bố lại điên rồi, mẹ đã chết lâu rồi, làm sao có thể nói chuyện với ông ấy được chứ? Q

"Thả con ra"

Càng vùng vẫy, bố càng nắm chặt, miệng cứ liên tục lải nhải khi lại mắng chửi những câu không rõ nghĩa. Bất chợt, ông ấy ôm lấy tôi miệng lại lầm bẩm nói.

"An Nguyên... An Nguyên...Anh yêu em lắm, đừng bỏ anh đi theo hắn mà, hắn không cho em hạnh phúc"

Khi nói mấy câu này giọng ông ấy có chút nỉ non, có chút cầu xin.



Hơi rượu phả vào mặt khiến cho tôi buồn nôn, cơn nhộn nhạo trong dạ dày được đè nén từ hôm qua nay đã không thể nhịn được nữa, tôi bụm lấy miệng, dùng hết sức đẩy người bố ra rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Chưa bao giờ tôi thấy bản thân lại chật vật như thể này, khi trước có ốm có sốt, có kiệt sức như nào tôi cũng không cảm thấy thống khổ như kiểu này. Chẳng lẽ do tối hôm qua nghe hết mọi chuyện từ bố sao? Những chuyện mà bố đã che giấu tôi sao?

Ngồi gục bên trong nhà vệ sinh, tôi run rẩy ôm lấy cơ thể mình khóc rưng rức. Tôi hối hận rồi, tôi không nên bảo bố kể mọi chuyện, tôi nên im lặng và chấp nhận, không nên đào sâu vào mọi thứ.

"Em ghê tởm tình yêu của anh như thế sao An Nguyên?"

Bố tôi xông vào nhà tắm kéo người tôi dậy lôi ra ngoài, chưa kịp để tôi kịp nói gì ông ấy đã giáng cho tôi một cái bạt tai đau điếng.

"Mẹ mày con đ.ĩ, tại mày! Tất cả là tại mày! Mày cướp đi tương lai của tao, sự nghiệp của tao, bây giờ còn vứt lại con vịt trời vô tích sự bắt tao nuôi nó. Đồ đàn bà thối, tao đánh chết mày"

Thấy tôi ngã sõng soài trên đất bố lập tức chỉ vào tôi mắt long sòng sọc chửi bới, vừa chửi vừa dùng chân đạp vào người tôi.

Tôi chẳng thể phản kháng, chỉ biết ôm lấy mình cắn chặt môi chịu đựng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cả người tôi tê dại ngay cả đau đớn cũng chẳng thể cảm nhận được. Nơi nào cũng đau, đau đến mức chính bản thân cũng chẳng thể tìm ra được nơi nào đau nhất. @

Bố sau khi vừa gào khóc và lăng mạ tôi một hồi đột nhiên im bặt. Ông thở hồn hển, đôi mắt đỏ ngầu trống rỗng, tay lảo đảo rút ra một con dao từ túi áo khoác. Ông giơ con dao lên, lưỡi dao sắc bén lóe sáng dưới ánh đèn mờ nhạt. Cổ ông run rẩy, bàn tay không vững nắm chặt cán dao.

"Tao... không thể chịu đựng được nữa..." giọng ông khản đặc, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Ông nhìn thẳng vào tôi, nhưng trong mắt ông giờ đây, ánh mắt trở nên bất lực không còn ý niệm muốn sống nữa.

"Mày đã bỏ rơi tao" Ông nói, giọng run rẩy, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa ra vào. "Tao đã cố hết sức... đã yêu mày, đã chịu đựng, nhún nhường, hy sinh tất cả mọi thứ... Nhưng cuối cùng thì sao, mày bỏ đi để lại một con sao chổi, vô ơn và láo toét!"

Lưỡi dao tiến sát lên cổ ông, đôi mắt thất thần như bị ám ảnh bởi quá khứ, bởi nỗi đau bị bỏ rơi. Ông ngầng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào hư không, như đang nói những lời cuối cùng.

Ông lẩm bẩm, ngón tay bắt đầu siết chặt hơn trên lưỡi dao.

"Tao không muốn sống nữa, tao không chịu đựng được nữa...."

Tôi cố gắng ngồi dậy nhướn người về phía bố, tim như bị ai bóp nghẹt. Không biết nên phản ứng thế nào. Sự kiệt quệ, mệt mỏi dâng lên khiến tôi không thể hét lên, không thể kêu gọi ông dừng lại.

"Bố..." Tôi chỉ kịp thì thào, nhưng ông không nghe thấy. Trong mắt ông khi ấy đứa con gái này không còn tồn tại.

Chỉ có người vợ đã khuất mới là tất cả đối với ông mà thôi.

Không được, tôi không muốn để bố chỉ mãi chìm sâu vào sự u mê này nữa. Tôi không muốn bố chết, bố chết rồi tôi chỉ cn một mình thôi.

Tôi không muốn, không muốn.

Gắng sức đứng hẳn dậy, tôi lao đến giật lấy con dao trên tay bố về phía mình. Trong đầu vô cùng hỗn loạn không thể nghĩ được gì khác ngoài việc lấy con dao.

Bố thấy tôi đang cố ngăn cản ông như vậy liền cố giữ lại con dao, miệng thì lại chửi rủa tôi liên tục.

"Mày cút đi, để tao chết!!!"

Tôi mím chặt môi không đáp lại dùng hết sức giật lại con dao trên tay bố.

Phập

Trong lúc giắng co, con dao trên tay bố đã đâm vào bả vai tôi. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở bên bả vai, cảm giác rằng cơ thể tôi đang bị bóp nghẹt, từng hàng mồ hôi lạnh lăn dài trên trán. Bố tôi thấy như vậy liền hoảng sợ buông con dao ra lùi lại phía sau, cứ lùi bước nào ông lại lắc đầu liên tục như không tin vào mắt mình.

"Bố ơi.." Vừa nói được hai chữ này tôi đã ngã xuống.

Trước khi chìm vào hôn mê tôi thấy mình đang ở một nơi rất kì lạ, không gian tối om, nguồn sáng duy nhất nằm cách tôi vô cùng xa, càng chạy đến chỗ đó tôi cảm giác rằng bản thân sẽ mãi mãi chẳng thể chạy đến đó...

(Nhật Ký của Ánh Dương)