Sau khi bắt đầu nghỉ hè, Nguyễn Quốc Bảo gọi điện rủ tôi đi cùng với nó và thằng Tuấn Anh đi du lịch. Cả chuyến đi này thằng Tuấn Anh là người bao trọn gói, tôi với Quốc Bảo thắc mắc không hiểu tại sao thằng khỉ này lại hào phóng đột xuất như thế, bình thường nó không như vậy, cái gì cũng tiết kiệm hiểm khi hào sảng kiểu này. 2
Hôm tôi chào tạm biệt Dương để rời khỏi nhà và hẹn cô ấy một tháng sau gặp lại thì khi đó Dương vẫn cười rất hớn hở, cô ấy còn nói:
"Đi chơi nhiều chỗ như vậy nhớ mua quà cho Dương nha"
Tôi mỉm cười đáp ứng với cô ấy. Chỉ cần cô ấy thích, cứ đi đến đâu là tôi sẽ mua thật nhiều, nhiều thật nhiều quà cho cô ấy luôn.
Một tháng không được nhìn thấy Dương, chắc chắn tôi sẽ rất nhớ cô ấy.
Tôi với hai thằng kia dự định sẽ bay vào Phú Quốc chơi ba ngày hai đêm, xong rồi ra Thành phố Hồ Chí Minh ở tầm một ngày, sau đó cứ thế mà dần dần đi về. Nói trắng ra là lịch trình mà Tuấn Anh lên sẵn là đi từ Nam ra Bắc.
Biết được cái lịch trình này tôi và Nguyễn Quốc Bảo đều bật ngón cái thán phục Hoàng Tuấn Anh thật đỉnh.
Hôm đầu tiên ở Phú Quốc, sau một ngày chơi đã đời tôi nằm trên giường của khách sạn nhắn tin với Dương. Đầu tiên là gửi một Icon mắt rưng rưng đến cho cô ấy, chưa đầy một phút sau Dương đã nhắn lại. C
"Chơi có vui không?"
"Có, ở đây rất đẹp sau này có dịp tớ dẫn Dương đi." Tôi bấm trả lời. @
Dương im lặng một lúc như thế đang suy nghĩ gì đó, mấy phút sau nhắn lại: "'Thật à?"
Tôi phì cười bấm chữ: "Thật."
Dương nhắn lại: "Cấm nuốt lời :)"
"Hứa, nuốt lời làm chó"
Cuộc trò chuyện vẫn cứ tiếp tục.
Thấy tôi cứ vừa bấm điện thoại vừa cười nghềnh nghệch như thằng dở nên hai thằng bạn nghi ngờ nhìn nhau, khi tôi quay người muốn đi đánh răng chuẩn bị đi ngủ thì thằng Bảo đã lên tiếng.
"Ê, tao đề ý từ nãy đến giờ rồi nhá, mày nhắn tin với ai mà cứ cười tủm tỉm đấy? Đừng nói là mày có em nào rồi nha."
Tôi không phủ nhận mà chỉ cười cười hỏi lại chúng nó: "Thế à?"
"Mày không phủ nhận? Tức là có em nào rồi chứ gì?
Tôi trầm tư một chút, đột nhiên lại nghĩ đến Ánh Dương nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng hơn, hai thằng kia thấy vậy liền hiểu ra, giống như lần đầu tiên gặp phải chuyện lạ thằng nào thằng nấy đều nhảy dựng lên.
"Vãi chưởng, mày không đùa đó chứ? Trước đây tao còn nghĩ mày yêu thầm thằng Tuấn Anh đấy? Không ngờ giờ mày đã có crush rồi" 2)
Nguyễn Quốc Bảo nói xong câu này không khí đột nhiên trùng xuống, nụ cười trên môi tôi vụt tắt còn mặt Hoàng Tuấn Anh đen lại.
"Mẹ mày ăn nói kiểu gì đấy?"
Nhận được cú đạp yêu thương của thằng Tuấn Anh, Thằng Bảo liền bị lăn từ giường xuống đất. Vừa đau vừa ấm ức, nó vừa xoa lưng vừa nhăn nhó nhìn hai thằng bạn nhưng vẫn cố nói: "Bố mày không đùa đầu, trước đây nhìn hai đứa mày đi với nhau chẳng khác quái gì một cặp, đã thế thằng nào cũng có kiểu tránh gái hơn tránh tà, đứa con gái nào chạm vào người lại nhảy ngược lên, cứ kiểu này ai mà chẳng nghĩ lung tung"
Dua.
Logic kiểu gì vậy?
Thời gian dần trồi qua, thoằt một cái tôi với hai thẳng bạn đã đi hết những nơi cần đi ở phía nam, giờ đang ở trên
Hà Giang hôm sau có thể về rồi. Ây chà, đi du lịch với hai đứa nó nửa tháng, còn lại là tôi cần ôn thi chứng chỉ tiếng Anh nên tạm thời không về nhà
Cứ đều đều mỗi tối, tôi và Dương đều sẽ nhắn tin cho nhau nói chuyện rất nhiều, hai đứa cứ nhắn rồi lại gửi voice.
Tôi cảm tưởng rằng hai đứa tôi rất lắm chuyện để nói, nói dài nói hoài không thấy nản.
Cho đến một buổi tối, Dương gửi đến cho tôi một tấm ảnh chụp nồi chè đậu đen cô ấy nấu, tôi vô tình để ý đến mấy tím bầm mờ mờ trên cổ tay Dương. Lẽ ra tôi không để ý đâu nhưng vết đó quá rõ, dù nó đã bị che bởi tay áo dài nhưng tôi vẫn nhìn ra.
Zoom to tấm ảnh để nhìn kĩ hơn, quả nhiên giống như tôi đã nghĩ. Nhìn được kĩ tấm ảnh đó, cả người tôi rụng rời như chẳng thể tin được vào mắt mình. Tay tôi run rẩy bấm bàn phím nhắn tin.
"Dương, tớ hỏi Dương một chuyện nha? Suốt gần tháng chúng ta không gặp nhau, có chuyện gì xảy ra với Dương không?"
Vừa bấm đã gửi, tôi chờ tin nhắn phản hồi như ngồi trên đống lửa. Ở bên kia lập tức nhận được tin nhắn nhưng phải rất lâu mới trả lời.
"Không có"
Không có?
Sự chờ đợi của tôi chỉ đổi lại hai chữ này thôi sao?
Tôi cười nhạt nghĩ: Dương lại nói dối rồi.
Đầu giờ chiều hôm sau, tôi không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô ấy mà chỉ âm thầm quay về. Mới nửa tháng mà ngỡ như nhiều năm không quay về khu tập thể này, mọi thứ này càng thay đổi hơn có lẽ vậy, quanh cảnh tuy vẫn còn đó nhưng tôi lại thấy nó thật xa lạ.
Cất đồ vào nhà, tôi không buồn nghỉ ngơi mà đi lên nhà của Dương luồn. Tình trạng tối hôm qua của cô ấy thực sự rất đáng lo, nhắn tin với tồi xong cô ấy liền nói có việc riêng rồi không nhằn với tồi nữa cứ như đang lần trốn vậy.
Gõ cửa hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi, tôi sốt ruột vừa gọi điện cho cô ấy vừa gõ cửa rất lâu. Đến khi hoàn toàn bỏ cuộc thì cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn lảo đảo đứng trước mặt trái tim tôi như hẩng đi một nhịp, lập tức bỏ túi quà đang cầm trên tay mà đỡ lấy cô ấy. Người cô ấy rất nóng dường như đang phát sốt rồi, ôm cô ấy trong vòng tay tôi cảm nhận được so với nửa tháng trước cô ấy gầy hẳn đi rồi. 2
Hai đường chân mày tôi nhíu chặt lại chầm chậm mở miệng hỏi: "Cậu bị sao thế này?"
Dương cứ yên lặng ở trong lòng tôi không đáp mà cũng chẳng động đậy gì, tôi hoảng hốt lay nhẹ người cô ấy.
"Dương, Dương"
Cô ấy cứ thế mà gục trong lòng tôi...
Đến bây giờ tôi mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Vào khoảng thời gian gần đến ngày giỗ của mẹ
Dương là bố cô ấy rất hay uống rượu, uống đến mức say mèm xong rồi về nhà sẽ chút giận lên cô ấy, năm nào cũng thế. Và gần cuối tháng sáu chính là ngày giỗ của mẹ cô ấy, nói thẳng ra hơn nữa thì đó là ngày mai.
Nhìn cô ấy yếu ớt nằm trên giường, tôi lại cảm thấy bản thân thật vô tâm. Tại sao lại không nhận ra chuyện này sớm hơn? Nếu biết sớm hơn, tôi sẽ không đi đâu hết mà ở đây với cô ấy, những lúc bố cô ấy say rượu, tôi có thể tìm cách để giúp cô ấy không phải chịu bạo hành. 2
Khi Dương tỉnh lại, tôi lân la hỏi cô ấy về chuyện đã xảy ra. Thế nhưng, cô ấy lại khóc chỉ có khóc mà không thể làm gì khác. Tôi nhìn cô ấy như vậy thì vô cùng đau lòng ôm lấy cô ấy vỗ về an ủi.
Từng tiếng thút thít vang lên bên tai, chẳng khác gì một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. @
Dỗ một hồi lâu Dương mới nín, sau đó cô ấy kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra trong thời gian tôi không ở đây.
Dương cúi đầu xuống hai tay cấu chặt vào nhau, cô ấy không hề mở miệng nói dù chỉ một câu, trên nét mặt đó hiện lên vẻ khó nói. Tôi không ép buộc nữa, bởi vì khi nhìn thấy cô ấy như vậy tôi đã nhìn ra mọi chuyện.
Khi nghĩ đến những ngày cô ấy sống trong bạo hành kia tôi lại cảm thấy rất đau lòng, sự run rẩy của bả vai yếu ớt đó khiến cô ấy nhớ đến một vết thương đau nhói lòng.
Tay tôi nắm chặt thành quyền, nhưng tôi không dám để Dương thấy. Cô ấy đã trải qua quá đủ rồi, và tôi không muốn làm cô ấy sợ thêm. Nhưng trong lòng tôi, sự tức giận dồn nén, đốt cháy cả cơ thể. Tại sao tôi không ở đó, để ngăn mọi thứ xảy ra?
Không đúng. Tôi đáng lẽ phải phải nhận ra những dấu hiệu trước đó chứ. Làm sao tôi có thể mù mờ đến vậy?
Dương luôn cố gắng mạnh mẽ, nhưng cô ấy không cần thiết phải gánh chịu mọi thứ một mình. Tôi đã hứa sẽ ở bên cô ấy, nhưng cuối cùng lại để cô ấy phải trải qua chuyện này một mình.
Dương ho khan một tiếng rồi cố chỉ tay qua bàn đầu giường nhờ tôi lấy hộ cốc nước uống, tôi hiểu ý liền giúp cô ấy. Nhìn Dương chật vật như thế, tôi không nhịn được mà đề nghị: "Tối nay Dương xuống nhà tớ đi. Dương đang sốt, để Dương như vậy tớ không yên tâm"
Cô ấy đang sốt để cô ấy một mình rất đáng lo, với lại chắc gì hôm nay bố Dương sẽ tỉnh táo để nhận ra con gái mình đang bị bệnh? Nói không chừng ông ấy lại say xỉn xong lại đánh cô ấy tiếp thì sao? Nói chung cứ phải phòng cho chắc. Q
Tôi thấy Dương do dự một hồi sau đó lắc đầu từ chối. Cô ấy còn dám nói là mình khỏẻ rồi, khổ quá cô gái này, cô làm tôi bực rồi đấy. Q
Nhìn nàng ngốc này cứ không quan tâm đến sức khoẻ của mình như này mà chán chẳng buồn nói, chỉ còn cách duy nhất là nấu đồ ăn cho nàng rồi sáng hôm sau mang lên thôi.
Mà đến hôm sau chưa kịp để tôi lên nhà, Dương đã xuống tìm tôi rồi. Trong khi đó tôi đang đứng trong bếp dọn lại đồ mình vừa bày ra. Tính buổi sáng lên luôn nhưng Dương nói là cô ấy muốn đi ngủ nên tôi mới để dành cho buổi chiều.
Dương đứng trước mặt tôi vẫn là dáng vẻ vật vờ nhưng so với hôm qua còn tệ hơn nữa, tôi hoảng hốt đưa tay lên trán cô ấy kiểm tra nhiệt độ.
Còn sốt? Không những thế lại còn nặng hơn.
Kéo Dương đi vào nhà rồi ẩn người cô ấy xuống ghế, tôi vội vàng đi lấy trà giải cảm mà bản thân vừa nấu và đang tính đem lên cho cô ấy. Dương nhận lấy rồi nói cảm ơn, thế nhưng cô ấy không uống mà cứ cầm nó trên tay.
Tôi khẽ đưa tay lên vén nhẹ từng sợi tóc lộn xộn của cô ấy vừa hỏi: "Dương ăn gì chưa? Uống thuốc đầy đủ rồi chứ?"
Cô ấy lắc đầu khẽ nói: "Từ tối qua chưa ăn" Dừng lại một vài giây Dương lại nói tiếp: "Tớ cũng không nuốt trôi"
Trong tình huống này tôi chỉ có thể thở dài bất lực. Có nhiều lần tôi chỉ muốn mắng Dương một trận, mắng cho cô ấy tỉnh ngộ.
Cuộc sống này sẽ không bao giờ được như chúng ta mong muốn, có vui sẽ có buồn, có hạnh phúc cũng sẽ có khổ đau. Và con người chúng ta ai cũng muốn cuộc sống mình thật êm đềm không có biến cố hay bất hạnh. Vì khi những thứ ấy bất chợt ập đến, phần lớn việc đầu tiên chúng ta nghĩ tới chính là buông xuôi. 2
Huống chi là một người từ nhỏ đã bất hạnh như Dương chứ? Đã trải qua nhiều lần nhưng tâm lí chưa đủ sắt đá để chịu đựng tất cả mọi đau khổ luôn ập đến.
Tôi hỏi rằng tối hôm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì không? Hôm qua tôi sợ bố Dương sẽ lại say xỉn xong làm tổn thương cô ấy nhưng hoàn toàn ngược lại. Cuối chiều tôi nhìn thấy bố cô ấy nhưng hoàn toàn tỉnh táo.
Nếu tỉnh táo như thể này sao lại không nhìn ra sự khác lạ của con gái chứ?
"Bảo ơi"
Đang mải mê suy nghĩ thì giọng nói khàn khàn mềm mềm của cô gái ngồi bên cạnh gọi.
"Um" toi gat dau nhe dap.
Khi này Dương nhìn tôi, con ngươi đen láy khi này rất sáng nó như chứa toàn bộ tâm tư của cô ấy bên trong.
Dương mỉm cười khẽ nhìn tôi rồi từ từ chậm rãi nói một câu, khiến tôi nghe xong vừa hoang mang vừa lo sợ.
"Dù cho có chuyện gì xảy ra, cậu đừng đau lòng nhé" @
"Cậu... Cậu có ý gì?"
Cô ấy không hề cho tôi một câu trả lời thích đáng mà chỉ cười nhạt, nụ cười này thật chua xót làm sao.
Sau khi cô ấy quay về nhà tôi vẫn ngồi đơ đần ở sofa không nhúc nhích, trong đầu hiện lên đầy đủ suy nghĩ hỗn tạp.
Cứ mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của Dương tôi lại chẳng kiềm chế được nỗi buồn lại nhen nhóm, ngửa đầu ra phía sau tôi gác tay lên trán. Ánh sáng từ chiếc đèn trên trần làm tôi chói mắt, khi bóng từ cánh tay che lấp, tôi thấy bản thân mình ở đây chẳng khác gì một trò đùa.
Nhìn Dương rồi lại nhìn chính mình, cả hai chúng tôi tồn tại như là sự trêu đùa của ông trời.
Có nhiều lúc tôi đã trách ông trời, tại sao lại đưa chúng tôi đến với thế giới này? Cho chúng tôi xuất hiện nhưng lại cướp đi tất cả những gì mà cả hai đứa cẩn có, nếu vậy thì chúng tôi xuất hiện có ý nghĩa gì không? (2)
Haha...
Thật đáng ghét!
Dù cho có chuyện gì xảy ra, cậu đừng đau lòng nhé.
Câu nói này vô thức vang vọng trong đầu khiến tôi dừng ngay những gì mình đang nghĩ.
Dù có chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì xảy ra?
Dương nói vậy là có ý gì?
Lẽ nào cô ấy đã dự đoán trước được những gì sẽ đến sao?
Lẽ nào cố ấ muốn ri khi tôi?
".."
/Look at the stars
Look how they shine for you
And everything you do
Yeah, they were all yellow
I came along
I wrote a song for you
And all the things you do
And it was called "Yellow".../
(Yellow - Coldplay)
Tiếng chuông điện thoại làm đánh tan suy nghĩ, với tay lấy điện thoại trên bàn tôi nhìn ra là một số điện thoại hơi lạ. Đoán chắc là số điện thoại của Shipper nên tôi nhấc máy luôn.
"Alo, ai vậy?"
Nhưng đầu dây bên kia đáp lại tôi không phải Shipper mà là một người khác.
"Bảo, là mẹ đây" 2
".." Nghe được giọng nói này tôi im lặng không thể cất tiếng.
Giọng nói này vừa lạ lại vừa quen đã lâu rồi tôi chưa được nghe. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như là mười năm rồi.
Từng tế bào trong cơ thể tê dại, cả người căng cứng, tim đập nhanh vì căng thẳng. Cố gắng lấy lại bình tĩnh tôi lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi xong lên tiếng: "Con còn giận mẹ sao?"
"Con dám sao ạ?" Tôi cười nhạt.
Tôi đâu dám giận bà ấy, chỉ là tôi với bà ấy bây giờ chỉ ràng buộc với nhau bằng hai chữ "Mẹ con" mà thôi.
"Mẹ rất muốn gặp con, bây giờ con có thể gặp mẹ không?" (
"Không thể"
"Nhưng mẹ đang ở dưới nhà rồi, con gặp mẹ được chứ? Mẹ xin con"
Cuối cùng tôi cũng phải đồng ý yêu cầu của bà ấy, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mới đi qua ban công đập vào mắt tôi là hình ảnh người phụ nữ ăn mặc sang trọng khí chất đường nét trên gương mặt sắc sảo xinh đẹp.
Mot guong mat da ti เลิน toi chua duc thay, neu nhungudi phu ni nay khong lien lac voi toi, chac toi khong biet
là bản thần còn có mẹ.
Bầu trời đã tối, chỉ có ánh đèn vàng vọt của ánh đèn đường chiếu vào thân ảnh cao lớn, bước từng bước chậm rãi trên con đường nhỏ trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh mà bản thân nhiều lần đã cố quên đi.
Người mẹ đã lâu không gặp đó muốn gặp tôi là muốn nhờ tôi giúp bà ta cứu đứa con gái của bà ta với chồng mới tức là đứa em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Đương nhiên là tôi không đồng ý rồi, tôi và đứa em gái đó chẳng có gì liên quan đến nhau cả, tại sao phải giúp. 2
Tưởng mẹ nhớ tôi lắm, ai ngờ... Nghĩ lại đúng thật chua chát. I
Ngước mắt nhìn về phía trước, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của khu nhà tập thể. Lách qua từng hàng người, tôi bước nhanh về phía đám đông đang tụ tập ở sân và hướng mắt nhìn theo họ. Tiếng còi xe cấp cứu và tiếng nói chuyện lao xao vang lên không ngớt. Chen chúc giữa những người hiếu kỳ, trái tim tôi bắt đầu đập loạn, như muốn vỡ tung.
"Chị nói thật chứ? Thẳng Dũng đâm con Dương thật sao?"
Nghe được câu này từ miệng của một cô hàng xóm tôi lập tức giật mình, cả người bồng chốc căng cứng.
"Thật, cửa còn không đóng, vợ chồng ông Chiến đi ngang qua nhìn thấy con Dương người đầy máu nằm dưới
dat"
"Giờ đã ra chưa?"
"Chưa, xe cấp cứu đến rồi mà vẫn chưa thấy xuống"
Càng nghe cả người tôi càng rụng rời, đôi mắt bất ngờ chạm phải một chiếc cáng đang được các bác sĩ đẩy nhanh qua tôi. Trên cáng, cơ thể của một người nằm yên lặng. Ánh mắt đột nhiên dừng lại ở gương mặt người đó, gương mặt này đối với tôi chẳng xa lạ gì nữa rồi.
"Dương..."
Đôi chân tôi như mất hết sức lực, nhưng vẫn cố lao đến, đôi tay run rẩy chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Dương.
Cơ thể cô ấy vô hồn, không một dấu hiệu của sự sống. Cố gắng lay nhẹ cô ấy, nước mắt không kìm nén nổi, tuôn trào.
"Dương... Dương đừng doạ tớ" từng câu từng chữ thốt ra mang theo chút run rẩy cộng với sự hoảng loạn đến tột cùng.
Ai đó nói với tôi đây là đùa đi, làm ơn đấy!
Trong một ngày nhiều chuyện ập đến với tôi lắm rồi, tôi không chịu nổi đâu.
Dù có vừa khóc vừa gào như thế nào, nhưng Dương không hề động đậy. Không một tiếng đáp trả, chưa bao giờ tôi thấy ghét sự im lặng như lúc này. Tôi sụp xuống bên cạnh cáng, đau đớn, từng tế bào trong cơ thể như bị xé rách ra từng mảnh...
Khi ánh sáng duy nhất của tôi vụt tắt, tôi nhận ra rằng lúc này bản thân còn tồn tại đã không còn ý nghĩa gì nữa