Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Chương 24: Sự Thật Đen Tối (2)




Tập này mình sẽ viết bằng ngôi thứ ba, kể về quá khứ của bố Ánh Dương.

Chuyện bắt đầu từ mười tám năm trước, lúc đó Dũng vừa lên đại học. Căn nhà hiện tại hai bố con đang sống là do bố mẹ mua cho anh để thuận lợi cho việc đi học và đi làm thêm.

Lần đầu tiên anh gặp An Nguyên là lúc cô đang bê một chiếc thùng carton lớn bước lên cầu thang. Khi đó, Dũng đã ga lăng đi tới giúp cô mang cái thùng ấy lên phòng. Trong ấn tượng của anh lúc ấy, cô là một người cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen nhánh dài đến eo, gương mặt trái xoan, ngũ quan trên gương mặt tinh tế đến động lòng người.

"Cảm ơn anh đã giúp em nhé"

Giọng nói dễ nghe, cộng với cử chỉ nhẹ nhàng đã khiến cho một người con trai mới mười tám mười chín tuổi rung rinh liên hồi. Cái tuổi trẻ bồng bột khi ấy nổi lên máu chinh phục sâu sắc, có lẽ là lần đầu anh thấy cô gái xinh đẹp như vậy, thằng con trai nào cũng muốn ngỏ lời tán tỉnh và Dũng cũng không phải ngoại lệ. C

"Cảm ơn mồm chẳng thành kính chút nào đâu cô gái. Nếu em rảnh, tối nay đi ăn với anh ha"

Cô gái đứng trước mặt cậu thanh niên ngạc nhiên một chốc, nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.

Lúc đó, An Nguyên vẫn là một cô gái quê chân chất nhu mì. Nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, cử chỉ dịu dàng ân cần.

"Cô gái, anh nên gọi em như thế nào bây giờ?"

"Em tên An Nguyên" Đôi mắt của cô gái ấy vẽ lên một hình trăng khuyết xinh đẹp, môi nở nụ cười ngọt ngào đáp.

"Anh tên Dũng, vừa mới chuyển vào đây thôi" có chút bất ngờ vì anh không nghĩ cô gái này lại ngọt ngào như vậy, nên anh chưa phản ứng kịp.

Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, anh cảm thấy trong lòng mình có một sự rung động kỳ lạ. Mỗi lần nghĩ đến An Nguyên, gương mặt xinh đẹp cùng giọng nói nhẹ nhàng ấy lại hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh không thể nào quên được. Năm ấy Dũng mới 19 tuổi, còn An Nguyên 18 tuổi. (

Tối hôm đó, hai người hẹn nhau tại một quán ăn nhỏ gần khu tập thể, vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ. Dù anh cố tỏ ra tự nhiên, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng, hồi hộp.

Dũng cố gắng nói chuyện một cách hài hước để che giấu sự lúng túng của mình. Nhưng dường như An Nguyên đã nhận ra, người con gái ấy chỉ khẽ mỉm cười nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy sự ấm áp. @

Thời gian trôi qua, những buổi gặp gỡ giữa hai người thường xuyên hơn. Mỗi lần gặp, anh lại cảm thấy mình bị cuốn hút vào sự dịu dàng và mộc mạc của cô. Thi thoảng cô sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện về quê nhà, về những ước mơ giản dị của cô, về cuộc sống mà cô ấy mong muốn trong tương lai khiến anh cảm thấy cô không giống bất kỳ cô gái nào mà anh từng gặp.

Càng ngày, mối quan hệ của họ càng trở nên sâu sắc hơn. Anh bắt đầu yêu cô, yêu người con gái tên An Nguyên ấy, không chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp, mà còn bởi trái tim nhân hậu và tâm hồn thuần khiết.

Nhưng mà, đã nhiều lần anh thổ lộ tình cảm của bản thân ra với An Nguyên, nhưng cô đều từ chối. Sau đó cô ấy kể về mối tình đầu năm cấp ba của bản thân, cô nói cô chưa thể quên được người đó- mối tình đầu của cô.

Mỗi khi An Nguyên nhắc đến người đó, ánh mắt cô ấy dường như trôi về quá khứ xa xăm, chứa đầy những kỷ niệm đẳng cay. Dù cô không nói nhiều, nhưng anh biết rằng người đàn ông ấy đã khiến cô đau khổ rất nhiều, đến mức không thể quên đi được. Và điều đó cũng làm tổn thương anh sâu sắc.

Mỗi lần anh tỏ ra quan tâm, hay mỗi lần anh cố gắng tiến lại gần hơn, cô đều cự tuyệt và nói rằng: "Em không yêu anh, em chỉ coi anh là người bạn thân nhất thôi"

Biết bản thân chẳng có danh phận gì nhưng Dũng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng thời gian sẽ giúp cô quên đi người kia và mở lòng đón nhận tình cảm của anh.

Nhưng dường như điều đó không bao giờ đến. Thay vào đó, anh bắt đầu nhận ra sự thay đổi ở An Nguyên, cô ấy không còn là cô gái dịu dàng, mộc mạc mà anh từng biết nữa.

Mỗi lần Dũng đi học hay đi làm thêm về, anh thường thấy những người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở căn hộ của cô.

Những cuộc trò chuyện giữa họ có phần thân mật, đôi khi cô cũng đi cùng họ đến đêm muộn. Dù cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là những người bạn bình thường, nhưng trái tim anh bắt đầu nặng nề bởi những nghi ngờ không thể xóa bỏ.

An Nguyên dần trở nên lạnh lùng và xa cách, không còn nở nụ cười dịu dàng với anh như trước nữa. Những ngày tháng cô dành thời gian tâm sự cùng anh về cuộc sống dường như đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, cô ấy trở nên kín đáo, bí ẩn, và đôi khi anh cảm thấy mình như một người xa lạ trong chính mối quan hệ "bạn bè" này.

Anh đã nhiều lần muốn hỏi thẳng cô về những người đàn ông kia, về những thay đổi trong cô, nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sự im lặng ấy, anh lại không dám.

Không biết cô ấy có gì khó nói, mà không chịu tâm sự với anh.

Vào một đêm mưa mùa hạ, anh đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những giọt mưa rơi nặng nề đập vào cửa kính, phản chiếu tâm trạng u ám trong lòng anh.

Đã không gặp An Nguyên trong nhiều ngày liền. Dù sống trong cùng một khu nhà tập thể, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng lớn dần, như một vực thằm không thể vượt qua.

*Cốc cốc cốc*



Tiếng gõ cửa vang lên giữa màn mưa tĩnh mịch. Dũng đứng dậy, mở cửa và nhìn thấy An Nguyên đứng trước mặt.

Người phụ nữ mà anh yêu thương nay đã trở nên khác lạ. Cô đứng đó, ướt sũng vì mưa, hơi thở nồng nặc mùi rượu, đôi mắt cô đỏ hoe, tràn ngập nỗi buồn sâu thằm.

"Giúp em... Làm ơn... giúp em..." cô lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn và đầy tuyệt vọng.

Dũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì An Nguyên lao vào lòng anh, những giọt nước mắt nóng hồi thấm vào áo anh. Trong lúc ấy, Dũng đã cảm nhận rõ được sự yếu đuối và bế tắc từ người phụ nữ này. Không còn là cô gái kiên cường như trước, mà thay vào đó là sự đau khổ không thể nào giấu diếm.

Đêm đó, những chuyện không nên xảy ra đã xảy ra. Trong cơn say và tuyệt vọng, An Nguyên tìm đến anh như một điểm tựa cuối cùng. Anh đã không thể từ chối, dù trong lòng biết rằng điều này không giải quyết được gì.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng, An Nguyên đã rời đi từ lúc nào. Không một lời tạm biệt, không một dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô ấy coi đêm qua như chưa từng tồn tại, còn anh, trái tim anh thì đã tan vỡ.

Mọi hy vọng của Dũng về một tình yêu với An Nguyên dường như đã hoàn toàn sụp đồ. Anh nhận ra rằng dù bản thân có làm gì, cô cũng sẽ không thể quay lại là con người trước đây. Và tình cảm của anh, dù sâu đậm đến đâu, cũng không thể bù đắp cho nỗi đau quá khứ mà cô mang theo.

Một tháng sau đêm mưa định mệnh ấy, Dũng đang trên đường về nhà thì thấy một đám đông tụ tập ở sân khu nhà tập thể. Tiếng la hét, chửi rủa vang lên giữa không khí oi bức của mùa hè. Khi đến gần, cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể tin nổi: An Nguyên đang bị mấy người phụ nữ túm tóc, kéo lê trên mặt đất, miệng họ liên tục thốt ra những lời cay nghiệt.

"Đồ hồ ly tinh! Mày dám cướp chồng tao hả?"

"Con mẹ mày! Đồ đ.iếm rẻ tiền, dám ngủ với chồng bà!" 2

Người xung quanh thì cứ vô cảm nhìn An Nguyên bị năm người phụ nữ vây quanh đánh đập tàn nhẫn.

Dũng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Không thể đứng yên nhìn, anh liền lao vào đám đông, cố gắng kéo những người phụ nữ kia ra khỏi An Nguyên.

"Dừng lại ngay! Sao các người dám đánh cô ấy?"

Anh hét lên, đẩy họ ra và đỡ cô dậy. Nhưng cô đã không còn đứng vững được nữa, cơ thể rũ xuống trong vòng tay anh, mặt mày tái nhợt, đôi mắt vô hồn.

An Nguyên đã ngất đi, Dũng vội vàng bế cô lên và đưa đến bệnh viện.

Khi bác sĩ vừa xử lý vết thương xong, liền thông báo với Dũng rằng An Nguyên đang mang thai. Nghe xong, anh gần như chết lặng.

Cảm xúc rất hỗn độn- có ngạc nhiên, lo lắng, nhưng trên tất cả, là niềm vui mừng vô hạn.

Có phải là đêm đó, chẳng lẽ là từ đêm hôm đó...

Tuy nhiên, khi anh đi vào phòng bệnh nói chuyện này với An Nguyên, nhưng cô ấy không có bất kỳ biểu cảm nào.

Ánh mắt cô trống rỗng, không hề có dấu hiệu của niềm vui hay dao động.v

Cô không cảm xúc nói với Dũng: "Anh ở bên em đi. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu."

Câu nói đó của cô như một nhát dao đâm vào tim anh. Cô không yêu cầu sự yêu thương hay an ủi, chỉ là một lời đề nghị vô cảm, như thể việc kết hôn và làm lại từ đầu chỉ là cách để thoát khỏi tình huống hiện tại. Nhưng dù vậy, anh vẫn đồng ý.

Anh không thể từ chối cô gái mà mình yêu sâu đậm, và càng không thể quay lưng với đứa trẻ đang hình thành.

Vậy là một đám cưới vội vã đã diễn ra, không có nhiều lời chúc phúc, không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Nó chính là một bước đi tiếp theo để sửa chữa những sai lầm, để bắt đầu lại từ đầu, dù trong lòng cả hai đều biết rằng quá khứ khó có thể bị xóa bỏ.

Hơn chín tháng sau, một thiên thần nhỏ chào đời trong một buổi sáng đông thời tiết rất đẹp. Không lạnh giá âm u, ngày hôm đó bầu trời đã le lói chút ánh nắng yếu. Q

Tiếng khóc non nớt của cô bé vang lên trong phòng sinh, một sinh linh nhỏ bé đã được mang đến thế giới này.

Khi y tá nhẹ nhàng đặt cô bé sơ sinh vào lòng An Nguyên, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô đã nở một nụ cười thực sự, một nụ cười không hề che giấu, không gượng gạo.

Nhìn cô bé nhỏ nhắn, bụ bẩm trong vòng tay mình, cảm nhận sự sống nhỏ bé ấm áp và tràn đầy hy vọng. Với ánh mắt dịu dàng chưa từng có, An Nguyên quay sang Dũng và khẽ hỏi:

"Anh nghĩ ra tên con chưa?"



Dũng vẫn đang ngồi bên cạnh, sắp xếp những món đồ sơ sinh mà anh đã chuẩn bị trước đó,

Dũng ngước lên nhìn hai mẹ con rồi lắc đầu cười ngượng nói:

"Anh chưa, anh đặt tên không được hay. Em đặt tên cho con đi"

An Nguyên mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng và ấm áp. Cô khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi bé con rồi nhẹ nhàng cất tiếng.

"Con bé sẽ tên là Ánh Dương-Hà Ánh Dương." C)

Giọng nói của An Nguyên như một lời khẳng định, như ánh nắng đầu tiên sau những tháng ngày u tối. Cái tên

Ánh Dương, mang theo ý nghĩa của ánh sáng và hi vọng, là tất cả những gì cô muốn dành cho đứa con nhỏ của mình. Dù cuộc sống của cô đầy rẫy những vết thương và hối hận, nhưng có lẽ, với Ánh Dương, cô đã tìm thấy một lý do mới để tiếp tục bước đi.

Trước đây khi mầy mưa với những người đàn ông khác cô luôn dùng biện pháp phòng tránh, nhưng sau đềm với

Dũng cô đã không làm vậy. Trong thời gian một tháng, cô không đi khách nữa, cô chấp nhận mất đi mổi làm ăn của mình. Sau bao nhiêu năm vùi đầu vào quá khứ, cô nghĩ bản nên tự cho mình một cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc mới, và Dũng là người cô có thể dựa vào.

Dũng lặng lẽ gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh ngồi đó, nhìn An Nguyên và cô con gái bé bỏng của mình, lòng tự nhủ rằng dù mọi chuyện có khó khăn thế nào, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ gia đình nhỏ này, để con thực sự được sống dưới ánh sáng giống như cái tên cô bé mong muốn.

Cuộc sống gia đình tưởng chừng như hạnh phúc viên mãn, cho đến khi bóng dáng của người đàn ông ấy - mối tình đầu của An Nguyên, lại xuất hiện. Vào một đêm yên tĩnh, khi Dũng đang ôm con gái trong vòng tay và nhẹ nhàng ru cô bé ngủ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng thì thầm của cô ở phòng bên.

"Em không yêu anh ta, anh có thể chờ em được không? Đợi đến khi em ly hôn với anh ta, chúng ta sẽ về bên nhau" giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đủ để làm tan nát trái tim của một người đàn ông đã dành tất cả yêu thương cho cô...

Những ngày tháng tiếp theo như cơn ác mộng không hồi kết. An Nguyên luôn đi sớm về khuya, cô dần trở nên lạnh lùng và xa cách với chồng con hơn. Ánh mắt yêu thương của cô dành cho con gái đã biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ, xa lạ.

Những cuc ci giữahai vợchồgdiễn ra thờng uyên, như thể sự bình yn trước đây chưa từng có.

Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, cả hai ly hôn trong đau đớn và nước mắt.

Vào ngày An Nguyên bỏ đi, khi Dũng vẫn chưa tin nổi việc vừa diễn ra thì anh nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng người bên kia run rẩy báo tin rằng An Nguyên đã chết, cô với người đàn ông đi cùng bị một xe container đâm phải...tử vong tại chỗ.

Tin tức đó như sét đánh ngang tai. Dũng quy xuống, nước mắt trào ra không ngừng. Anh khóc như một đứa trẻ lạc mất người mình yêu thương nhất, dù trái tim đã bị tổn thương sâu sắc bởi sự phản bội.

Trong suốt tang lễ của cô, bố mẹ vợ không ngừng mắng chửi, đồ hết mọi tội lỗi lên đầu anh. Những người hàng xóm đến dự tang lễ ai nấy cũng lắc đầu ngán ngẩm, họ đều biết rõ nguyên nhân dẫn đến chuyện này và cảm thấy rằng bi kịch này là hệ quả tất yếu. @

Duy chỉ có Dương là không biết gì. Cô bé nằm trong vòng tay của Lan, vô tư chìm vào giấc ngủ mà chẳng hay biết rằng mẹ mình đã mãi mãi ra đi.

Sau khi An Nguyên mất, Dũng chìm đắm trong men rượu và nước mắt, dường như không còn gì để bám víu. Còn Ánh Dương thì được gửi về nhà ông bà nội để tránh xa khỏi cảnh tượng đau lòng ấy.

Vài tuần sau, một nhóm người lạ mặt xuất hiện tại khu tập thể, làm loạn và đập phá đồ đạc trong nhà Dũng. Họ là dân xã hội đen, đến để đòi nợ.

Họ nói với anh rằng Nguyên đã vay một khoản tiền khổng lồ và bây giờ số nợ đã lên tới 900 triệu đồng.

Anh nhớ rõ lời mà một tên trong đám đó nói: "Cô ta chết rồi, mày là chồng cô ta nên phải trả. Nếu không trả thì đứa con gái của mày không yên với tao đâu"

Dũng nghe xong như sụp đổ hoàn toàn. Anh không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Anh bị đám người đó đánh đập không thương tiếc, đến khi không chịu đựng được nữa anh phải cắn răng lấy tiền tiết kiệm của cả đời mình để trả nợ.

Nhưng khi mở két ra, anh sững sờ. Két trống trơn, không còn một đồng nào. Số tiền mà anh dành dụm suốt bao năm để xây nhà, mua xe, đã biến mất.

Đặt trong chiếc hộp sắt vô cảm, chỉ còn lại một tờ giấy nhăn nheo, trên đó là dòng chữ nghệch ngoạc hai chữ:

"Xin lỗi"

Tờ giấy ấy không chỉ là lời xin lỗi, mà còn là bằng chứng cuối cùng về sự phản bội tàn nhẫn...