Đừng Bắt Nạt Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 5: Block




Còn có chuyện tốt thế này?

Tạ Tiểu Thiên không tin nổi, làm gì có học bá nào làm bài hộ người lạ chứ? Cậu cười lạnh, cảm thấy tên này đang trêu chọc mình.

Tạ Tiểu Thiên nặng nề đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu nhìn đề thi dày đặc chữ.

Đề bài:

Một vận động viên trượt tuyết di chuyển xuống dốc núi với góc nghiêng α. Gia tốc của vận động viên là 3 m/s². Sau một giây, vận tốc của vận động viên tăng từ 3 m/s lên 7 m/s.

Câu hỏi:

a, Tính gia tốc của vận động viên.

Tạ Tiểu Thiên: "..."

À thì, thầy giáo từng dạy, câu dễ làm trước.

b, Hỏi vận động viên di chuyển trong khoảng thời gian này được bao nhiêu mét?

Đệt.

Tạ Tiểu Thiên bực bội quăng bút đi.

Đề kiểu gì thế? Sao cậu không nhớ đã từng học loại bài này?

Nếu Háo Tử ở đây, nhất định cậu ta sẽ hỏi: "Mày từng nghe giảng hoàn chỉnh một tiết chưa?".

Tiếc rằng, bây giờ chẳng có ai uốn nắn tư duy lệch lạc của vị thiếu gia này.

Chỉ thấy thiếu gia mắt to mắt nhỏ nhìn đề thi chằm chằm, vuốt vuốt mũi, cuối cùng bỏ cuộc.

Không dối lòng nổi.

Tạ Tiểu Thiên cầm điện thoại lên, mở giao diện trò chuyện với Giang Ý, bắt đầu gõ chữ: [Thật à?]

Giang Ý trả lời rất nhanh: [Ừ.]

Tạ Tiểu Thiên: [Hơn ba mươi đề đấy, cậu chắc chứ?]

Giang Ý: [Ừ.]

Tạ Tiểu Thiên phấn khích nhảy khỏi ghế, cậu vừa nhét vội nhét vàng cuốn đề thi vào cặp vừa gõ chữ: [Đi đâu?]

Giang Ý: [Cậu muốn ăn gì?]

Tạ Tiểu Thiên không quan tâm ăn uống lắm, cậu thay giày: [Tùy cậu.]

Nhắn xong, dường như nhớ ra gì đó, cậu bổ sung: [Tìm chỗ yên tĩnh.]

Giang Ý: [Ừ.]

Một phút sau, tin nhắn tới.

Tạ Tiểu Thiên đã chuẩn bị ra cửa, cậu đeo chéo túi, đóng cửa lại, lúc này mới rảnh tay đọc tin nhắn.

Giang Ý gửi định vị.

Mở ra xem, là quán ăn Lãng Mạn, khoảng 1,2 km.

Vừa hay.

Tạ Tiểu Thiên cũng thường đến đây ăn uống vì hai lý do, một là gần nhà, hai là đồ ngọt rất hợp khẩu vị cậu. Tất nhiên, giá cả nơi này phá lệ "đẹp mắt".

Tạ Tiểu Thiên lướt tay trên màn hình, gõ chữ: Hay đổi nhà hàng bình dân hơn chút. Suy nghĩ vài giây, cậu lại xóa đi.

Liên quan gì đến cậu chứ?

Dù sao cũng là tên mặt lạnh kia chọn.

Ban đầu cậu định đi taxi, nhưng giờ thì không cần thiết nữa. Nhà mặt lạnh ở Phố Nam, Tạ Tiểu Thiên tính toán thời gian, chắc mẩm dù đi bộ thì cũng phải đợi cậu ta hồi lâu.

Nghĩ vậy, bước chân Tạ Tiểu Thiên thong thả hơn, đến gần ngã tư còn ghé vào siêu thị mua một cây kem.

Ăn xong miếng kem cuối cùng, cái nóng oi bức trên người đã bớt đi phân nửa.

Tạ Tiểu Thiên híp mắt hài lòng, ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Giang Ý nhìn sang từ đối diện.

Tạ Tiểu Thiên: "..."

Cậu cảm thấy bản thân rất có khả năng bị lạnh ra ảo giác, Tạ Tiểu Thiên  cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn mười phút trôi qua.

Từ Phố Nam đến đây dù đi taxi cũng phải mất 20 phút, cậu ta bay à?

Giang Ý bước đến gần, gương mặt vẫn không cảm xúc. Tạ Tiểu Thiên không hiểu rõ tên mặt lạnh này, nhưng dù sao cậu cũng có việc cần nhờ anh.

"Cậu tới nhanh thật." Tạ Tiểu Thiên lúng túng hồi lâu mới tìm được chủ đề.

"Ừ." Vẫn như cũ, một chữ giết chết cuộc trò chuyện.

Tạ Tiểu Thiên hít sâu, cảm thấy đang tự khiến bản thân mất mặt. Đúng lúc này Giang Ý lên tiếng, "May mà gần đây."

Câu nói này khiến cậu ngây người vài giây, mãi mới định thần lại, nhận ra Giang Ý đang trả lời câu nói trước đó.

Tạ Tiểu Thiên không biểu tình “A” một tiếng.

Từ giờ tới thời gian ăn tối còn vài tiếng nên quán ăn Lãng Mạn chưa đông khách, rất yên tĩnh.

Tạ Tiểu Thiên tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Giang Ý ngồi đối diện cậu, nhân viên phục vụ cầm menu đi tới.

"Đói không?" Giang Ý nhìn Tạ Tiểu Thiên.

Tạ Tiểu Thiên vươn tay lấy đề thi ra, "Không đói."

Ngại quá, cậu không đến đây để ăn.

Cậu trải phẳng hơn ba mươi đề thi trước mặt Giang Ý, nhân viên phục vụ lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này không khỏi há hốc mồm, lớp trang điểm tinh xảo không che được rung động nơi đáy mắt.

Mãi sau, cô mới lấy lại giọng nói, "Xin hỏi quý khách muốn gọi món không?"

"Có ạ," Giang Ý không nhìn thực đơn mà nói thẳng, "Một phần bánh ngọt chocolate, một phần kem ly Hoàng Kim."

Lúc đồ ngọt được mang lên, Giang Ý đẩy cả bánh và kem về phía Tạ Tiểu Thiên, "Tôi làm bài, chán lắm. Cậu ăn trước đi rồi chơi điện thoại."

Tạ Tiểu Thiên: "..."

Không biết có phải do phòng ăn bật điều hòa quá lạnh hay không mà cậu mơ hồ rùng mình.

Suốt một tiếng sau, Giang Ý cúi đầu làm bài, Tạ Tiểu Thiên thỉnh thoảng liếc qua vài lần.

Giờ đây, cậu mới thực sự thừa nhận tên mặt lạnh này là học bá danh xứng với thực.

Đối với những bài toán rối rắm mà cậu phải vật lộn mãi, Giang Ý chỉ cần liếc qua đề là có thể nhanh chóng viết đáp án.

Nhìn Giang Ý làm bài hồi lâu, bệnh cũ buồn ngủ mỗi khi vào tiết của Tạ Tiểu Thiên lại phát tác. Mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, mới đầu củi chỏ còn miễn cưỡng chống đỡ được cái đầu, nhưng rồi cánh tay cậu cũng trượt xuống, sợi tóc mềm mại quét nhẹ qua tay Giang Ý.

Bàn tay đang cầm bút bỗng cứng đờ, hồi lâu mới thêm một ánh mắt nhàn nhạt đánh sang.

Lông mi Tạ Tiểu Thiên rất dài, sắc đen nổi bật trên làn da nõn nà. Cậu vùi mặt vào cánh tay, không hiểu sao Giang Ý thấy hơi ngoan.

Anh sững sờ nhìn Tạ Tiểu Thiên một lúc rồi gọi nhân viên phục vụ đến, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn.

*

Lúc Tạ Tiểu Thiên tỉnh dậy, cả người vẫn còn mơ hồ do mấy ngày thâu đêm ở quán net. Không phải cậu không nghỉ ngơi, cậu ngủ không tròn giấc.

Tạ Tiểu Thiên bần thần nhìn xung quanh.

"Mình là ai, đây là đâu?"

Tròn hai phút sau, đầu óc cậu mới thanh tỉnh, Tạ Tiểu Thiên cau mày nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy bài tập nằm vương vãi trên bàn.

Người đâu.

Cậu nhanh chóng đảo mắt quanh quán nhưng không thấy người muốn tìm.

Không phải cậu ta về rồi chứ.

Đứng dậy đi một vòng, có lẽ do ý định tìm người quá lộ liễu nên phục vụ viên tiến đến hỏi thăm, "Cậu đang tìm bạn nam đi cùng à?"

Phục vụ viên đứng với tư thế chuẩn mực, xoay người chỉ ra ngoài.

Tạ Tiểu Thiên cảm ơn.

Lúc này đã là chiều tối, mặt trời đang lặn nhưng vẫn hơi chói nắng.

Tạ Tiểu Thiên bước vài bước đã thấy Giang Ý đang đứng trong đám đông, bóng lưng cực dễ thấy. Cậu định tiến tới, song chợt phát hiện đối diện Giang Ý còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc uốn gợn sóng, mặc chiếc sườn xám dài, dáng vẻ như được chăm sóc tỉ mỉ, kĩ lưỡng.

Tạ Tiểu Thiên dừng bước, định chờ hai người trò chuyện xong mới qua. Cậu bỗng thấy Giang Ý gạt tay người phụ nữ ra, lạnh giọng nói một câu, "Cút."

Tạ Tiểu Thiên nhíu mày.

"Mẹ sai rồi," người phụ nữ lộ vẻ thương tâm đầy bất đắc dĩ, "Mẹ đi ngay."

Giang Ý, "Cút."

Tạ Tiểu Thiên nhìn một màn này từ xa, nét mặt dần lạnh đi.

Đợi đến khi Giang Ý trở lại, Tạ Tiểu Thiên đã đi rồi, tiện thể thanh toán luôn phần của mình.

Phục vụ viên nhìn Giang Ý với vẻ muốn nói lại thôi, rồi lấy ra một tờ giấy từ trên quầy, cẩn thận quan sát nét mặt anh, "Cậu nam sinh kia để lại cái này."

Giang Ý nhận lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ trên đó, nhíu mày.

"Cặn bã, block."

Lấy điện thoại ra, thử gửi tin nhắn qua, một dấu chấm than đỏ rực hiện lên.

Giang Ý cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu mới khàn giọng cảm ơn nhân viên phục vụ.

*

Tạ Tiểu Thiên về đến nhà thì trời đã tối. Cậu bật hết đèn lên, điện thoại liên tục tinh tinh không ngừng.

Chuột Nhỏ: [Ở đây sao?.jpg]

Chuột Nhỏ: [Ở đây sao?.jpg]

Chuột Nhỏ: [Ở đây sao?.jpg]

Tạ Tiểu Thiên bị mấy âm thanh này quấy đến phiền: [Có việc thì nói, không thì xéo đi.]

Tuy ngày thường Háo Tử hay luyên thuyên ầm ĩ nhưng cậu ta vẫn nhạy bén cảm nhận được gì đó.

Chuột Nhỏ: [Sao vậy gia gia, chưa xong bài hả?]

Chuột Nhỏ: [Không sao, tao cũng chưa xong.]

Tạ Tiểu Thiên nhìn tin nhắn của Háo Tử, trong đầu như có sợi dây căng ra.

Bài tập.

Cái đệt.

Cậu suýt quên, bài tập của mình còn đang ở chỗ tên mặt lạnh kia.

"..."

Có nên nhắn tin đòi bài tập hay không là một vấn đề cực nan giải.

Tạ Tiểu Thiên cầm điện thoại xoắn xuýt hồi lâu, nằm trên sofa bực bội vò tóc. Quên đi, không sao cả, bị phê bình rồi mời gia đình thôi mà.

Dù sao nếu là cậu, cậu không thể nào nói những lời ác độc, cặn bã như vậy với mẹ ruột của mình được.

Thế là, vào lúc ba giờ sáng.

Trong yên tĩnh, điện thoại của Giang Ý chợt rung lên, cái người vừa block anh sáng nay vùng dậy như xác chết gửi tin nhắn.

Henven: [Này, trả bài tập cho tôi.]