Tạ Tiểu Thiên vừa gõ dòng "Có bệnh à?" lên màn hình, chưa kịp gửi đi thì tin nhắn nọ đã bị thu hồi cực nhanh chóng.
"..."
Cho rằng thu hồi là cậu không thấy sao?
Cái tên mặt lạnh như đá này rốt cuộc muốn làm gì?
Henven: [Có việc thì nói, không tôi block.]
Lần này, Giang Ý trả lời rất nhanh.
Giang Ý: [Có]
Tạ Tiểu Thiên nhìn ảnh đại diện tối màu của anh, không thể ngờ đối phương lại dùng tên thật. Tên này nhàm chán quá đi.
Cậu thở khẽ một tiếng, gõ chữ.
Henven: [Còn việc gì nữa?]
Giang Ý im lặng hồi lâu,
[Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi.]
Nửa chữ trả lời không có, trực tiếp quăng sang một phong lì xì.
Tạ Tiểu Thiên, "..."
Muốn bao cậu tán chuyện thâu đêm à?
Thần kinh.
Tạ Tiểu Thiên nhìn vào lịch sử trò chuyện, nét mặt đã không thể dùng từ im lặng hình dung.
Cậu thoát khỏi giao diện, nhắn cho Háo Tử.
Henven: [Háo Tử.]
Háo Tử trả lời rất nhanh: [Anh, có chuyện gì vậy?]
Henven: [Mày có chắc người trưa nay là học sinh đứng nhất trường mình không?]
Không phải mạo danh đấy chứ?
Con Chuột: [Không thể giả được.]
Con Chuột: [Hình ảnh]
Tạ Tiểu Thiên mở ảnh Háo Tử gửi, đó là bảng danh dự của trường.
Giữa đám học sinh, cậu liếc mắt đã nhận ra cái tên mặt đá kia.
Bức ảnh được chụp trên nền xanh lam, Giang Ý mặc đồng phục trắng xanh, làn da trắng lạnh, mí mắt cụp xuống, đồng tử nâu nhạt ánh lên vẻ lạnh lùng đặc biệt.
Lúc này, Tạ Tiểu Thiên mới vui vẻ.
Bảng danh dự này khiến cậu có cảm giác như đang ghé xem bia ảnh kẻ khác nằm xuống.
Con Chuột: [Anh, sao tự dưng hỏi vậy? Học bá nhắn gì với mày à?]
Con Chuột: [Có phải cậu ta truyền thụ cho mày siêu bí tịch học tập độc nhất vô nhị không?]
Henven: [...]
Henven: [Thu hồi đám tế bào não nhảy nhót loạn xạ vào đi. Mày chụp bảng danh dự nhà trường làm gì?]
Háo Tử: [Mẹ tao bảo học sinh cùng trường hay ảnh hưởng lẫn nhau, nên tao chụp ảnh để bái học bá mỗi ngày, biết đâu tự dưng thông minh ra.]
Henven: [...]
Con Chuột: [Anh ruột, nếu học bá truyền thụ cho mày bí kíp học tập nào, nhất định không được quên anh em nhé.]
Tạ Tiểu Thiên cảm thấy nói thêm vài câu nữa với tên đầu đất này trí tuệ sẽ sụt giảm.
Henven: [Chơi game đây. Mày cứ đợi chờ băng tuyết đi.]
Không nhìn tin nhắn của Háo Tử nữa, Tạ Tiểu Thiên nằm trên sofa định đánh vài ván game để giết thời gian, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh lì xì Giang Ý gửi.
Cậu ta rốt cuộc có ý gì?
Mới gặp nhau một lần, không nói hai lời đã phát lì xì, người này có bệnh gì thế?
Lẽ nào tiền nhiều quá, tiêu không xuể nên rải bừa rải bãi sao?
Tán Tài Đồng Tử (*) chuyển thế à?
(*) Tàn Tài Đồng Tử: khi sinh ra trong gia tộc tự nhiên xuất hiện nhiều báu vật quý hiếm nên được mệnh danh là “thiện phú”, sau này ông đã giác ngộ và trở thành một vị Bồ Tát.
Trong lúc suy nghĩ miên man, thằng người nhỏ xíu trên màn hình bị thọc một đao từ phía sau, ngã lăn ra chết.
Đệt.
Mặc dù không phải là đại thần eSport nhưng cũng không thể chết một cách oan ức như vậy, Tạ Tiểu Thiên không tin vận rủi, mở tiếp một ván khác.
Nhân vật của cậu lại bị giết theo cách tương tự. Lúc này, Tạ Tiểu Thiên đành tin rằng hôm nay quả nhiên không phải là ngày thích hợp chơi game.
Cậu nằm ngửa trên sofa, nhìn chằm chằm đèn chùm treo trần hồi lâu, rồi lại mở giao diện trò chuyện với "Tán Tài Đồng Tử” ra.
Mặc dù nhìn qua đối phương không quá bình thường, nhưng cứ im lặng mãi cũng không phải là cách.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cậu quyết định trả lời.
Henven: [???]
*
Lúc này, ánh mắt Giang Ý vẫn đặt vào giao diện trò chuyện của hai người, tin nhắn dừng lại ở chỗ lì xì.
Không nhận lấy, cũng không trả lời.
Lẽ nào bị unfriend rồi?
Nghĩ vậy, đôi mắt nâu nhạt lộ rõ vẻ nôn nóng, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình.
Sau đó, anh thấy tin nhắn của Tạ Tiểu Thiên.
Mặc dù chỉ là ba dấu chấm hỏi, nhưng cũng khiến đôi môi đang mím chặt buông lỏng.
Ngay sau đó, một dòng chữ mới xuất hiện ngay dưới mắt Giang Ý.
Henven: [Chuyển tiền cho tôi làm gì?]
Giang Ý gõ chữ, rồi xóa đi, sau đó gõ lại: [Tiền cơm tối nay.]
Henven: [Không cần. Mỗi việc này thôi à?]
Giang Ý: [Ừ.]
Tiếp theo, Giang Ý thấy đối phương hiển thị đang nhập mấy lần, nhưng chẳng có tin nhắn nào được gửi đến.
Anh hiểu Tạ Tiểu Thiên định nói gì, cậu đơn giản thấy không còn vướng bận, nhất định chuẩn bị hủy kết bạn.
Giang Ý chậm rãi nhíu mày, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím: [Không nhận cũng được, hai ngày nữa tôi mời cậu ăn cơm.]
Tin nhắn mình xóa nhau thôi của Tạ Tiểu Thiên còn chưa được gửi đi, cậu đã thấy tin nhắn của đối phương gửi lại. Tạ Tiểu Thiên thầm nghĩ, hóa ra tên mặt lạnh này cũng khá lịch sự.
Cậu không thiếu tiền nên chưa bao giờ so đo từng bữa với bạn bè, Tạ Tiểu Thiên vốn định từ chối, nhưng chợt nghĩ nếu từ chối, có lẽ sau này lại phải giao lưu.
Như một vòng lặp, phiền ghê.
Quên đi, Tạ Tiểu Thiên thở dài, cậu ngại phiền. Tạ Tiểu Thiên gõ chữ trả lời.
Henven: [Được.]
Giang Ý: [Ừ.]
Thứ Hai, Tạ Tiểu Thiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu xoa bóp cái cổ cứng ngắc, vất vả bò dậy khỏi sofa.
Mất dăm phút đánh răng rửa mặt, Tạ Tiểu Thiên tùy ý vuốt tóc vài lần, bước ra mở cửa.
Đứng ngoài là dì Trương dọn dẹp.
Vốn dĩ, dì dọn dẹp cần ở biệt thự lâu dài để phục vụ Tạ Tiểu Thiên ba bữa đủ đầy nhưng Tạ Tiểu Thiên suốt ngày tót ra ngoài chơi game, hiếm khi ăn cơm ở nhà nên dì đã về.
Một tuần dì Trương mới sang dọn vệ sinh vài lần.
"Làm phiền cậu nghỉ ngơi à?" Dì Trương có vẻ áy náy.
Tạ Tiểu Thiên nghiêng người né ra, mời dì vào, "Không ạ, dì vào đi."
Vừa vào cửa, bà đã thấy điều hòa phòng khách được hạ xuống mát rượi và chiếc sofa Tạ Tiểu Thiên làm ổ tối qua. Cậu chủ nhỏ nhà này được nuông chiều từ bé nhưng lại có sở thích hơi khác người, không thích ngủ giường mà thích lăn lộn sofa.
"Lại ngủ ghế sofa à?" Bà hỏi, "Nằm vậy có thoải mái không?"
Tạ Tiểu Thiên đi qua, nhanh chóng sửa sang sắp xếp lại nơi mình làm ổ, cậu "Ừm" một tiếng, cúi đầu đáp, "Quen rồi ạ."
Dì Trương cũng không tiện nói gì, tắt bớt đèn trong biệt thự rồi lấy dụng cụ ra dọn dẹp.
Biệt thự này ngày thường chỉ có Tạ Tiểu Thiên ở nên khá sạch sẽ. Bà vừa lau bàn vừa hỏi, "Sắp khai giảng rồi nhỉ?"
Tạ Tiểu Thiên ngồi trên sofa nhàm chán lướt điện thoại, không ngẩng đầu, "Còn một tuần nữa."
"Nhanh thật," bà dì vắt khăn ướt, "Khai giảng là lên lớp 11, không được chia lớp nữa rồi."
Có lẽ vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, đối với mất chuyện trên trời dưới biển, Tạ Tiểu Thiên không hăng hái lắm, hàm hồ đáp một tiếng.
Cậu không quan tâm lắm đến chuyện chia lớp hay không.
Dù sao với cậu, ở đâu cũng giống nhau.
Dì Trương nhận ra tâm trạng Tạ Tiểu Thiên hôm nay không tốt mấy nên ngừng câu chuyện lại, chỉ dặn dò trước khi đi, "Nếu ăn ngoài không ngon thì cứ điện cho dì Trương, dì Trương tới nấu cho cậu."
Tạ Tiểu Thiên thuận miệng vâng dạ.
Vài ngày sau, Tạ Tiểu Thiên vẫn tiếp tục cắm cọc trong quán net.
Có lẽ là ảo tưởng của cậu, nhưng thời gian ăn không ngồi rồi, hoang phế sống qua ngày thường trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày nghỉ cuối cùng.
Con Chuột: [Ông trời con, mày đang đâu?]
Tạ Tiểu Thiên: [Ở nhà.]
Con Chuột: [Mặt trời mọc từ hướng tây à? Sao mày không qua net đánh game?]
Tạ Tiểu Thiên chụp ảnh bài tập gửi đi: [Đánh đấm cái gì, mai khai giảng rồi, bài tập còn chưa làm xong.]
Háo Tử nhìn ảnh, thấy một chồng bài tập dày cộp, ít nhất cũng ba mươi đề thi thử thì cực vui vẻ: [Lão nhân gia chăm chỉ làm bài tập quá đi à.]
Cũng chẳng phải vì Thanh Bắc có quy định quái đản kia sao, Tạ Tiểu Thiên hung tợn nghĩ.
Phàm là học sinh không làm bài tập về nhà, phụ huynh sẽ được mời tới tận trường ngồi cùng con cái, xong thì về.
Hoa mĩ mà nói, là cùng nhau tiến bộ.
Cũng không biết lãnh đạo dở hơi nào nghĩ ra.
Tạ Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, phóng dao qua Háo Tử: [Ngậm miệng, nói thêm câu nào nữa, mai tao sẽ lấy mày ra tế thần cho bài tập.]
Ném điện thoại sang một bên, Tạ Tiểu Thiên bắt đầu viết tên mình lên đề. Bỗng, có tiếng thông báo.
Háo Tử, mày chết với tao, Tạ Tiểu Thiên đằng đằng sát khí nhủ thầm.
Mở tin nhắn ra, là avatar đen trắng quen thuộc.
Giang Ý?
Sau nhiều ngày im hơi lặng tiếng, Tạ Tiểu Thiên đã quên sạch lời hứa đi ăn cùng nhau.
Giang Ý: [Hôm nay đi ăn?]
Tạ Tiểu Thiên dứt khoát trả lời: [Không rảnh.]
Giang Ý: "?"
Tạ Tiểu Thiên lười đánh chữ, trực tiếp chuyển tiếp ảnh chụp đề thi cho Háo Tử qua.
Giang Ý im lặng hồi lâu, Tạ Tiểu Thiên lại cúi đầu, gãi má bắt đầu im lặng đọ sức với xấp bài dày cộp.
Nhìn số lượng này đoán chừng phải phấn đấu tới hơn nửa đêm, Tạ Tiểu Thiên cay đắng nhủ thầm, ngón tay lướt roẹt roẹt, phóng bút múa ra hàng chục kí tự như gà bới.
Đúng lúc này, điện thoại lại tinh tinh.
Đang tập trung vẽ bùa luyện chú thì bị cắt ngang khiến Tạ Tiểu Thiên cực khó chịu, cậu chuẩn bị mắng người.
Có voice chat gửi qua.
Tạ Tiểu Thiên hơi sửng sốt, ấn mở.
Giọng nói nhàn nhạt của Giang Ý truyền tới: [Mang bài tập đến đây, tôi làm giúp cậu.]
__________
SuA: bàn luận một chút về danh xưng.
- Háo Tử hay gọi Tạ Tiểu Thiên là "Anh Thiên (Thiên Ca)", mình đang để thành "ông trời con" cho gần gũi. Những đoạn gọi "Anh (Ca)" sẽ giữ nguyên.
- Háo Tử (耗子) còn có nghĩa là "Chuột". Mình không chắc đây là cách gọi thân mật hay tên thật nên ngoại trừ đoạn chat WeChat ra, Háo Tử sẽ là "Háo Tử".