Đừng Bắt Nạt Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 6: Ông trời đang chơi cậu một vốn cực đau




Tin nhắn vừa được gửi đi, Tạ Tiểu Thiên đã hối hận.

Đối phương lập tức nhắn lại: [Ừm, mai khai giảng đưa cậu.] Vốn tưởng chỉ bản thân sáng sớm ba giờ không ngủ được, không ngờ đối phương cũng là con mèo đêm. Đọc tin nhắn, Tạ Tiểu Thiên mím môi, không trả lời. Cậu đặt điện thoại sang cạnh bên, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Sáng thứ Hai, 6 giờ sáng, tiếng gõ cửa đánh thức Tạ Tiểu Thiên. Bực mình, cậu vò đầu bứt tóc, muốn ngăn tiếng ồn bên ngoài lại. Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa im bặt. Tạ Tiểu Thiên buông lỏng tay ôm chăn, lông mày nhíu chặt dần giãn ra, đại não lại chìm vào trạng thái ngủ say. Chẳng ngờ chỉ vài phút sau, điện thoại chợt reo vang. Bị đánh thức hai lần, Tạ Tiểu Thiên không bám giường nổi. Cậu ngồi dậy, tầm mắt rũ xuống yên lặng hai giây rồi cầm điện thoại lên, ngữ khí khó chịu, "Alo." "Tiểu Thiên à," giọng cha cậu truyền tới từ đầu dây bên kia. Tạ Tiểu Thiên ngạc nhiên, thấp giọng "Dạ" một tiếng. Khác với cậu, giọng nói trong điện thoại không chút hoang mang, ngữ khí chân thật đáng tin cậy, "Hôm nay khai giảng nên chú đến đón đấy. Con đã dậy chưa?" "Rồi ạ." "Vậy thì ra mở cửa, sửa soạn đi. Ngày khai giảng đầu tiên đừng đến muộn." "Vâng ạ." Tạ Tiểu Thiên cảm thấy mình như robot lặp lại. Bình thường cậu nói không ít nhưng trước mặt cha, cậu vô thức trở nên kiệm lời hơn. Cha cậu cũng không phải người quá thân thiện, hai cha con nhanh chóng rơi vào im lặng. Cuối cùng, Tạ Tiểu Thiên chủ động lên tiếng, "Con đi mở cửa đây, cúp máy nhé." Nói xong, cậu không đợi cha trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại. Tăng Thuận đã làm việc cho nhà Tạ Tiểu Thiên nhiều năm, tính ra thời gian hai người ở cùng nhau sợ còn nhiều hơn cha con cậu.

Cửa mở, Tăng Thuận mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, "Nhóc con, lại thức đêm à, mãi mới mở cửa."

"Chú Tăng," Tạ Tiểu Thiên phàn nàn, "Chú có số điện thoại của con rồi, sao còn gọi cho cha con." "À, hai ngày trước điện thoại của chú bị trộm, không cách nào liên lạc được," Tăng Thuận đưa cho Tạ Tiểu Thiên thứ cậu cần, hỏi, "Sao tự nhiên lại ở trọ trong trường?" "Con muốn thử trải nghiệm cuộc sống ký túc xá." Tạ Tiểu Thiên mặc bộ đồng phục lên người, tùy tiện vuốt tóc mấy cái, lơ đãng nói. Bộ đồng phục rộng rãi tròng lên người Tạ Tiểu Thiên đè xuống mấy phần nổi loạn thường ngày, nhiều thêm mấy phần thiếu niên rạng rỡ. Mặc dù đã gặp Tạ Tiểu Thiên nhiều lần, nhưng Tăng Thuận vẫn vô thức liếc nhìn cậu thêm vài cái. Ông cảm thấy mặc xong bộ đồng phục này, tiểu quỷ bình thường giương nanh múa vuốt chọc người ghét bỏ cũng thuận mắt hơn nhiều. Tăng Thuận quyết định nhắc nhở Tạ Tiểu Thiên: "Con phải suy nghĩ kỹ, trường học không giống như ở nhà, con có thể thích nghi được không?" "Thích nghi được hay không nói sau." Tạ Tiểu Thiên khá thoải mái. Cậu bước ra ngoài, lên xe và nói với Tăng Thuận, "Chú Tăng, chú phóng nhanh chút, con còn bài tập chưa làm xong." Hiếm khi có ngày dậy sớm, ít nhất cũng phải giải quyết bài tập trước. Không biết hôm qua Giang Ý làm cho cậu chừng nào rồi. Chẳng biết có bù kịp không. Tạ Tiểu Thiên hơi lo lắng. Tăng Thuận ngồi trên ghế lái, nhìn Tạ Tiểu Thiên qua gương chiếu hậu, mỉm cười, "Chuyện nhỏ, ngồi vững vào, chú lái đây." Tạ Tiểu Thiên bỗng có linh cảm xấu, muốn nói rằng không cần gấp, nhưng lời còn chưa kịp thốt khỏi miệng thì Tăng Thuận đã nhấn ga. Chiếc xe xoay một vòng rồi phóng thẳng ra đại lộ. Học sinh đã tới gần kín lớp, bốn phía cực ồn ào. "Vãi." Háo Tử vừa thấy Tạ Tiểu Thiên đã giật mình, "Ông trời con, tối qua mày làm gì thế, sắc mặt kém thế này." Buổi đêm không yên giấc, dáng ra còn bị dày vò trên xe cả đường, giờ đây mặt mày Tạ Tiểu Thiên trắng bệch, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên. Cậu nằm sấp trên bàn hồi lâu mới ổn định được. Lớp phó học tập đã đi chạy qua chạy lại quanh lớp nhiều lần, giọng nói dần trở nên cáu kỉnh, "Còn ai chưa nộp bài tập?" Tạ Tiểu Thiên không mang bài tập chột dạ che đầu một chút, cậu nhìn về phía Háo Tử, nhỏ giọng, "Mày nhắn mặt... Giang..." Lời đến khóe miệng, cậu chợt khựng lại, "Quên đi, tao tự hỏi." Háo Tử nhìn bộ dáng đau khổ muốn nói lại thôi của Tạ Tiểu Thiên, "Hả?" Tạ Tiểu Thiên cúi đầu tìm kiếm khung chat với Giang Ý, cảm thấy đầu óc hơi chếnh choáng. Cậu gõ chữ: [Cậu đến chưa?] Lời này nghe không đúng lắm, giống như bạn bè gặp mặt. Xóa đi, gõ lại. [Ở đâu?] Hình như vẫn không ổn. [Bài tập của tôi...] Xóa bỏ. Mặc dù Tạ Tiểu Thiên thường ngày cà lơ phất phơ nhưng đôi lúc giao tiếp vẫn không được tự nhiên. Đang lúc cậu xoắn xuýt, không biết đòi bài tập của mình kiểu gì thì đột nhiên khung chat rung lên. Giang Ý: [Bài tập trong ngăn bàn cậu.] Tạ Tiểu Thiên sửng sốt hồi lâu, vội vàng cúi đầu nhìn xuống bàn, quả nhiên, xấp bài dày cộp của cậu lẳng lặng nằm đó. Cậu mở ra lật qua một lượt, tất cả các đề thi đều được làm xong, không bỏ sót bài làm. Thậm chí vài môn xã hội còn mô phỏng nét chữ của cậu cẩn thận. Tạ Tiểu Thiên cảm thấy tâm trạng mình có chút phức tạp. Mãi đến khi thu bài tập, chủ nhiệm lớp 10 đến phân lớp và ký túc xá, đầu óc Tạ Tiểu Thiên vẫn lơ lửng trên mây.

Vậy là, tối qua cậu ta thức khuya như vậy để làm bài giúp mình? Thái độ của cậu với tên mặt lạnh kia không hề tốt, huống hồ hôm qua cậu còn kéo anh vào danh sách đen, sao còn làm bài tập giúp cậu chứ. Tạ Tiểu Thiên hoàn toàn không hiểu. Háo Tử đã thu dọn xong đồ đạc, đeo ba lô chạy đến, gõ gõ vào bàn Tạ Tiểu Thiên, "Anh?" Không ai trả lời. "Ông trời con?" Vẫn không phản hồi. Háo Tử nhíu mày, "Papa?" Tạ Tiểu Thiên quét mắt về phía cậu ta, "Có chuyện gì?" Háo Tử: "..." Háo Tử tự tặng bản thân một bàn tay, rồi nhìn Tạ Tiểu Thiên, nói. "Thầy bảo chúng ta phải mang đồ đạc đến ký túc xá trước, sau đó mới quay lại lớp." "À." Tạ Tiểu Thiên hờ hững đáp, khoác ba lô lên vai, bước về phía kí túc xá. Háo Tử nhìn theo bóng bưng cậu hồi lâu, nhạy bén nhận ra Tạ Tiểu Thiên hôm nay có điểm kì lạ nhưng không để cậu nghĩ ra kì lạ chỗ nào, bóng hình trước mặt đã biến mất ngay góc rẽ. Háo Tử cõng ba lô vội vàng đuổi theo. "Anh, ông trời con, chờ tao với!" Tạ Tiểu Thiên cầm điện thoại, cuối cùng không nhịn được mở khung chat với Giang Ý ra, hỏi một câu, "Sáng sớm hôm nay cậu không ngủ, thức làm bài cho tôi à?" Giang Ý: [Ừ.] Tạ Tiểu Thiên dừng tay, tâm trạng lập tức phức tạp hơn. Nói mới nhớ, bọn họ mới gặp nhau hai lần. Sao phải thức đêm làm bài hộ cậu? Chẳng nhẽ đây là đam mê đẹp đẽ của học bá? Tạ Tiểu Thiên mở khung chat định hỏi cho rõ, nhưng lại thấy đối phương đang nhập tin. Tên mặt lạnh này muốn nói gì? Cậu xóa dòng chữ đã gõ đi, chờ tin của Giang Ý. Tuy nhiên, chờ mãi đến khi vào kí túc xá cũng không thấy Giang Ý nhắn gì. Kí túc xá ở tầng ba, lúc thiếu gia ở nhà cực kì bắt bẻ việc đi ngủ, rất khó chiều, chút xíu tiếng động thôi cũng tỉnh. Sợ cậu không thích nghi được môi trường trong kí túc xá, Tạ Xuyên đặc biệt liên hệ chủ nhiệm xếp phòng cho con. Tạ Tiểu Thiên đeo ba lô, bắt đầu leo cầu thang, mỗi bước đi lại liếc nhìn màn hình điện thoại một cái. Nhưng đối phương bắt đầu giả chết. Khi kiên nhẫn của cậu sắp cạn, thầm nghĩ hay block xừ đi, khung chat cuối cùng cũng nhấp nháy. Giang Ý: [Có thể không block nhau không.] Tạ Tiểu Thiên cười xùy trong lòng, không block thì để làm gì? Chúc mừng năm mới à? Câu nói này kết hợp với gương mặt lạnh lùng của Giang Ý khiến Tạ Tiểu Thiên cảm thấy có chút khiêu khích. Cậu dứt khoát trả lời lãnh khốc: [Không thể.] Nếu không có gì thay đổi, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại tên mặt lạnh này nữa. Không bằng dứt khoát luôn. Nghĩ vậy, cậu mở giao diện chặn người dùng, đồng thời đẩy cửa phòng ký túc xá. Hai chữ Giang Ý biến mất trong danh sách trò chuyện Hoàn hảo, vấn đề được giải quyết. Tạ Tiểu Thiên bước vào kí túc, đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra. Chỉ tội chưa kịp thả lỏng, theo khe hở càng lúc càng lớn, gương mặt băng sương vạn năm của Giang Ý cũng xuất hiện. Tạ Tiểu Thiên: "???" Gặp quỷ giữa ban ngày. Đèn trong kí túc hơi tối, Giang Ý cúi đầu, ánh sáng từ điện thoại hắt lên mặt anh, con ngươi lạnh lẽo như mặt hồ lặng ngắt đêm trăng không rõ tâm tình. Tạ Tiểu Thiên chết lặng nhìn người, một lúc sau lui ra ngoài nhìn bảng số. Ấy, không sai. Lại vào cửa lần nữa, cuối cùng Giang Ý cũng chú ý đến Tạ Tiểu Thiên, cái tay đang đánh chữ của anh dừng lại, sửng sốt hồi lâu. "Cậu..." Tạ Tiểu Thiên không đáp lời, theo bản năng nhìn thoáng qua điện thoại của Giang Ý. Trên màn hình là giao diện cuộc trò chuyện với mình, có thể wifi kí túc xá hơi yếu nên tin nhắn lúc này mới được gửi qua. Tạ Tiểu Thiên trơ mắt nhìn một dấu chấm thang đỏ rực nhảy lên khung chat. Giang Ý đang gõ chữ: "..." Kể đầu sỏ Tạ Tiểu Thiên: "..." Hai người nhìn nhau chằm chằm. Tạ Tiểu Thiên không chịu nổi bầu không khí kiểu này, cậu nhanh chóng rời mắt đi. Vài phút sau, cậu lại kìm không nổi liếc trộm một cái. Giang Ý cao hơn cậu cả cái đầu, Tạ Tiểu Thiên có thể thấy tầm mắt anh rũ xuống và đồng tử nâu nhạt rõ ràng. Trong đó phản chiếu bóng hình cậu, và cả sắc mặt có tật giật mình cực sâu sắc. Chóp tai Tạ Tiểu Thiên không tự chủ ửng lên, nhìn Giang Ý, "Khụ, tôi..." Không biết có phải ảo giác hay không, con ngươi luôn lạnh lùng kia lúc nhìn về phía cậu lại có chút tủi thân khó hiểu. "..." Tạ Tiểu Thiên bị ý nghĩ này dọa sợ, cảm thấy ông trời đang chơi cậu một vốn cực đau.