Đừng Bắt Nạt Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 3: Theo đuổi bạn trai




Tạ Tiểu Thiên do dự lướt tay trên màn hình, không biết có nên từ chối thẳng hay không.

Lúc này, tin nhắn của Háo Tử đến.

Con Chuột: [Ông trời con, học bá có add mày không?]

Tạ Tiểu Thiên gõ ba dấu chấm hỏi đáp lại.

Henven: [Sao mày biết?]

Con Chuột: [Học bá vừa hỏi tao phương thức liên lạc của mày.]

Tạ Tiểu Thiên gõ chữ, mặt không biểu cảm: [Hai đứa cấu kết với nhau từ bao giờ vậy?]

Con Chuột: [Ha ha ha! Lúc ăn cơm, lúc mày ra ngoài đấy.]

Tạ Tiểu Thiên nhớ lại, gõ chữ.

Henven: [...]

Henven: [Có tiền đồ chút xem nào.]

Henven: [Đừng khiến anh mày xấu hổ.]

Theo bản năng, Tạ Tiểu Thiên nghĩ rằng Háo Tử lại vờ vịt nghiêm mặt, hỏi xin phương thức liên lạc người ta.

Từ nhỏ con chuột này đã có một tật xấu, gặp mỹ nữ là không thể kìm nén, giờ thì hay rồi, thêm cả Giang Ý nữa.

Con Chuột: [Anh, mày hiểu lầm rồi.]

Con Chuột: [Không phải tao add học bá, mà là học bá chủ động add tao.]

Con Chuột: [Đắc ý.jpg]

Tạ Tiểu Thiên nhìn tin nhắn, ngây người. Cái tên mặt lạnh kia chủ động add Háo Tử?

Chủ động. Add. Háo Tử.

Sao nghe rỗng tuếch thế nhỉ.

Cậu trả lời Háo Tử bằng một icon im lặng, sau đó lại quay lại danh sách bạn bè đã được thêm.

Do dự vài phút, tay cậu lướt trên màn hình, rồi bấm nút đồng ý.

Cậu muốn xem cái tên mặt lạnh như đá kia rốt cuộc định làm gì.

*

Phố Nam và Bắc Nhai hoàn toàn khác nhau. Nếu như Bắc Nhai là những con hẻm nhỏ tràn đầy hơi thở cuộc sống, thì Phố Nam lại là trung tâm thương mại xa hoa trụy lạc.

Hai con đường, một nam một bắc, hoàn toàn riêng biệt, cách nhau rất xa.

Trời đã tối, Giang Ý đứng ở ngã tư đường. Đi bộ về nhà quá xa, anh không thích chuyện gì cũng phiền tài xế trong nhà nên quyết định đặt xe.

Bác tài khá thân thiện, nói chuyện với Giang Ý bằng giọng Đông Bắc, “Cậu ở Tương Bắc à? Nghe nói nhà ở đó rất đắt, một mét vuông lên đến mấy vạn ha?”

“Nhìn cậu thế này chắc vẫn còn đi học.”

Giang Ý ngẫu nhiên trả lời vài câu.

Đợi đèn đỏ, bác tài lại thuận miệng hỏi, “Trai đẹp vậy mà không có bạn gái à?”

“Không có.” Vẫn như cũ, chỉ một chữ đơn giản.

Bác tài không mấy để ý, bấm còi thúc giục xe trước mau đi mấy tiếng, “Chết tiệt, tài xế ngủ gật à! Đèn xanh còn không di chuyển!”

Có lẽ do tiếng còi xe điên cuồng, xe phía trước vọt đi như chớp.

Bác tài lúc này mới thỏa mãn, hài lòng đạp chân ga.

Lúc này, anh đẹp trai phía sau lạnh lùng nói:

“Đang theo đuổi bạn trai ạ.”

“...”

Xe rung lắc nhẹ.

Bác tài Đông Bắc nhìn Giang Ý qua gương chiếu hậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng im lặng.

Mãi đến khi Giang Ý xuống xe, bác tài mới cất lời:

“Tuy chú không hiểu lắm... Khụ khụ, các bạn trẻ bây giờ hay thịnh hành cái này. Nhưng chú chúc cháu thành công.”

Giang Ý đứng trước xe, nhìn qua kính thấy mặt bác tài, anh nghiêm túc đáp:

“Cảm ơn.”

Đèn phòng khách đang sáng, một chiếc xe dừng trước cửa.

Giang Ý bước đến trước xe, khựng lại hồi lâu mới vào nhà.

Vừa tới cửa, người đàn ông trung niên mặc áo xanh dương ngồi trên sofa chợt ngẩng đầu lên.

“Cha.” Giang Ý cất lời.

“Ừm,” Giang Chính nói, “Sao hôm nay về muộn thế?”

Ông ta đeo kính trên sống mũi, ánh mắt lạnh lùng thăm dò Giang Ý qua tròng kính, phá lệ nghiêm khắc.

Giang Ý im lặng.

“Cha nghe mẹ nói hôm nay con lại sang Bắc Nhai?” ông ta hỏi, “Mỗi năm con đều chạy qua chạy lại bên đó nhiều lần. Nơi ấy rừng thiêng nước độc, rốt cuộc có gì tốt?”

“Bà ấy không phải mẹ con,” Giang Ý đáp, âm thanh mang theo hơi lạnh, “Còn việc gì nữa không? Con lên tầng đây.”

Nói xong, không đợi Giang Chính đồng ý, Giang Ý đã quay người bước lên cầu thang.

“Giang Ý!”

Bước tới bậc thứ hai, Giang Ý nghe thấy tiếng quát tháo đầy tức giận phía sau.

Giang Ý dừng bước trên bậc thang, không nhúc nhích.

Nhìn vào bóng lưng Giang Ý, Giang Chính cố nén giận, nói:

“Tiểu Tống đã ở nhà ta bảy tám năm, chăm sóc con cũng bảy tám năm, con nói vậy nếu bà ấy nghe được sẽ rất đau lòng.”

Bàn tay bên người Giang Ý siết lại thành quyền, hồi lâu mới chậm rãi buông ra, anh thấp giọng lặp lại, “Con bảo bà ấy không phải mẹ con.”

“Còn nữa.” Bước thêm một bậc, Giang Ý lại dừng bước, nói từng chữ, “Cha không có tư cách bình phẩm về Bắc Nhai bọn họ.”

Nói xong, anh lên tầng, đóng cạch cửa lại.

Giang Ý tựa vào khung cửa, nghe tiếng đập bàn dữ dội từ dưới nhà vọng tới.

“Phản nghịch! Thường ngày tao đối xử với thằng ranh này quá dễ dãi rồi!”

Tiếp đó là tiếng người phụ nữ xuống lầu, “Anh đừng tức giận, nó chỉ là một đứa trẻ, anh và nó giận nhau làm gì.”

Hiển nhiên là mẹ kế Tống Thành Mộ.

“Cô còn bênh vực nó ư,” Giang Chính thở hồng hộc, “Sang năm nó mười tám, đã trưởng thành rồi, còn đứa trẻ gì nữa!”

“Được rồi, đừng nóng giận, tức giận hại sức khỏe,” Tống Thành Mộ dịu dàng nói, “Đúng rồi, Tiểu Sở ngày mai về, nghe nói kỳ thi lần này con được nhất, chờ con về sẽ cho anh xem.”

Cơn giận của Giang Chính dịu đi phần nào, “Thật ư, đấy mới là đứa con hiếu thảo của ta.”

Tống Thành Mộ nói, “Vậy em gọi video cho con nhé? Hai bố con tâm sự?”

“Gọi đi, để anh xem con có gầy đi không.” Giang Chính nói.

Giang Ý thấy bên ngoài lại muốn diễn vở cha con hiếu thảo thì cười lạnh một tiếng, không buồn nghe tiếp.

Anh đi thẳng vào thư phòng mình.

Trên bàn đặt mấy quyển sách luyện tập toán học địa lý, anh cầm bút lên, nhìn vào những bài tập thường ngày rất đơn giản nhưng hôm nay lại không thể nào tập trung.

Giang Ý cau mày, nét mặt lộ vẻ bực bội chán nản.

Lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Anh sững người, chợt nhớ tới điều gì, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Biểu tượng tin nhắn xanh lá trên màn hình nhấp nháy liên tục.

Giang Ý, người chưa bao giờ biết cảm giác căng thẳng là gì, giờ đây lại có chút do dự không dám mở.

Lại từ chối ư?

Anh nhắm mắt lại, ấn mở, phát hiện lời mời kết bạn đã được thông qua.

“Bạn đã kết bạn thành công với Henven, hãy bắt đầu trò chuyện nhé!”

Ảnh đại diện của Tạ Tiểu Thiên rất đơn giản, nền trời xanh thẳm phủ sương mù, ở giữa có một đám mây nhẹ nhàng.

Giang Ý nhìn ảnh đại diện, lông mi khẽ động.

Anh lướt qua khung chat vài lần, không biết nên mở lời kiểu gì.

Mãi đến khi đối phương: “?”

*

Tạ Tiểu Thiên nằm trên ghế sofa, giơ cao điện thoại, nhìn vào khung chat luôn hiển thị “đang nhập”, nhưng mãi không có tin nhắn nào.

Cuối cùng, kiên nhẫn của cậu cạn kiệt, thả dấu hỏi qua.

Gõ tiếp: [Add tôi làm gì?]

Đối phương lại bắt đầu giả chết, khung chat tiếp tục hiển thị đang nhập.

Tạ Tiểu Thiên bắt đầu có suy nghĩ muốn block anh ta.

Đúng lúc này, có tin nhắn tới.

Cậu ấn mở, đọc qua nội dung. Tạ Tiểu Thiên suýt nữa ngã xuống từ ghế sofa.

Giang Ý: [Có thể trò chuyện với tôi một lúc không?]

Henven: [?]

Người này điên rồi?

__________

SuA: Định chủ nhật mới đăng cho đúng lịch nhưng thấy chương ngắn quá nên tiện tay đẩy lên luôn 🌪️