Đừng Bắt Nạt Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 2: À, Giang Ý




Tên tóc nâu lăn lộn trên đất kêu rên, Tạ Tiểu Thiên tiến tới, dùng chân đá đá, cúi người nhìn hắn, mỉa mai nói, “Chạy tiếp xem nào, không phải vừa khoe khoang rất khoái chí à.”

Dứt lời, cậu cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía này.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Dù sao người ta bắt được tên cháu trai của mình trước, Tạ Tiểu Thiên tự thấy cậu nên nói gì đó. Tạ Tiểu Thiên vân đạm phong kinh hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt.

Đối phương rũ mắt, lông mi rủ xuống, ánh mắt giao động cực nhẹ.

Lúc này Tạ Tiểu Thiên mới để ý, người này cao hơn cậu nửa cái đầu, nhìn kỹ khuôn mặt ở khoảng cách gần không thể không thừa nhận, anh vô cùng tuấn tú.

So với mình cũng chỉ kém chút thôi, Tạ Tiểu Thiên không biết xấu hổ nghĩ thầm.

Cậu hắng giọng, mở miệng, “Hắn trộm của cậu bao nhiêu?”

Đối phương dời mắt khỏi người cậu, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Không phải.”

Tạ Tiểu Thiên chậm rãi nhìn sườn mặt người nọ, một giây, hai giây, đợi gần một phút, vẫn không thấy anh nói gì thêm.

“...”

Không phải, xong sao?

Nói thêm mấy chữ thì bỏng miệng à?

Tạ Tiểu Thiên vừa định cất lời nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cậu, ngược lại, anh dùng lực đè mạnh cây gậy xuống, khiến tên tóc nâu kêu rên, “Tao nói, tao giấu cái túi kia trong ngõ nhỏ.”

“Ở đâu?” Anh hỏi.

Tên tóc nâu đau đớn hít một hơi, ngẩng đầu thoáng qua Tạ Tiểu Thiên rồi mới dè dặt nói, “Thì... thì ở gánh tào phớ sau tiệm Tào Phớ Trương Kí.”

Nhìn thái độ chột dạ của hắn, Tạ Tiểu Thiên biết hắn làm việc có chủ đích. Cậu cúi đầu, túm lấy cổ áo tên tóc nâu, gầm lên, “Vậy tại sao mày đẩy bà lão kia?”

Tên tóc nâu ấp úng không nói nên lời, mãi đến khi cổ bị siết chặt hơn khiến hô hấp trở nên khó khăn, hắn mới lắp bắp, “Lúc đó... sau tao có người đuổi theo, tao nghĩ... gây thêm chút hỗn loạn thì dễ dàng tẩu thoát hơn.”

Hắn không ngờ rằng, kết quả lại đụng phải một “cọng rơm cứng”.

Lúc này, lửa giận trong lòng Tạ Tiểu Thiên đã lên đến đỉnh. Trương bà bà tuổi cao, nếu ngã ra đất hoàn toàn có thể nguy hiểm đến tính mạng...

Cậu đấm một cú vào tên tóc nâu, mắt thường có thể thấy mặt hắn sưng lên một cục, nhưng cú đấm này vẫn không thể xoa dịu cơn giận của Tạ Tiểu Thiên. Cậu định dội thêm cú nữa thì bị một bàn tay ngăn lại.

Bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, làn da đặc biệt khô nóng.

“Muốn gì?” Tạ Tiểu Thiên tràn ngập sát khí nhìn đối phương, trong trạng thái sẵn sàng đấm luôn bất kỳ ai cản trở.

Ngữ khí đối phương vẫn nhàn nhạt như trước, “Vừa báo cảnh sát rồi.”

“Báo cảnh sát thì sao,” Tạ Tiểu Thiên cáu kỉnh nói, “Tôi cũng không phạm tội.”

Đối phương im lặng nhìn cậu.

Đuôi mắt người này dài hẹp, ánh mắt rơi xuống xuống lạnh lùng như kẻ ngoài cuộc. Lực đạo trên tay anh không hề giảm, Tạ Tiểu Thiên không thể thoát ra.

Chết tiệt.

Nhìn gầy gò thế kia mà sức lại cực lớn.

Giằng co hồi lâu, ánh mắt Tạ Tiểu Thiên dần tỉnh táo lại.

“Được rồi,” cậu bực bội, “Tôi không đánh hắn nữa, buông tay.”

Đối phương nhìn cậu chằm chằm, như đang xác nhận tính chân thực của lời nói.

Tạ Tiểu Thiên trừng mắt nhìn anh.

Lông mi đối phương khẽ run rẩy vài lần rồi nhanh chóng dời mắt đi, lực tay cũng dần buông lỏng.

Tạ Tiểu Thiên xoa xoa cổ tay. Nhìn xuống tên tóc nâu dưới đất, cậu cảm thấy cứ buông tha cho hắn thế này thực sự khó lòng nuốt trôi. Cậu đứng dậy, túm lấy cổ áo hắn, nói, “Đi, đi với tao đến xin lỗi bà lão.”

*

“Ông trời con, mày không biết đâu, vừa nãy tao sợ suýt hú lên.” Háo Tử lén lút chuồn khỏi ma trảo mẹ cậu, “Tao nhìn cảnh sát tới mà tưởng mày phạm tội gì.”

Tạ Tiểu Thiên im lặng hồi lâu, không trả lời cậu, hỏi ngược, “Sao mày lại ở đây?”

“Tao nhảy cửa sổ tầng trên ra.” Háo Tử vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi chưa hoàn hồn. Cậu ta đáng thương nhìn Tạ Tiểu Thiên, “Ông trời con, vì anh em tao dâng hiến cả sinh mạng, mày phải chịu trách nhiệm với tao.”

“Cút đi.” Tạ Tiểu Thiên dứt khoát phun ra hai chữ, làm bộ muốn sút cậu.

Háo Tử xiên vẹo né sang một bên, đổi chủ đề, “Còn nữa, học bá cũng ở đó à?”

Tạ Tiểu Thiên nghi ngờ nhìn cậu, “Học bá?”

“Thì là người mặc áo trắng, trông cực kì đẹp trai đó.” Háo Tử nói.

À, biết ai rồi.

Lúc Tạ Tiểu Thiên tóm tên tóc nâu về tiệm tào phớ, đối phương đi theo phía sau, luôn duy trì khoảng cách không gần không xa.

Tạ Tiểu Thiên cũng không để ý, dù sao anh ta vẫn chưa lấy được chiếc túi bị tên tóc nâu trộm. Mãi đến khi nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng luôn miệng nói cảm ơn, cậu mới biết, tảng băng kia giúp cô tìm lại túi.

“Học sinh trường mình à?” Tạ Tiểu Thiên hỏi.

“Chả thế, ông trời con,” Háo Tử nhìn cậu không tin nổi, “Mỗi lần trường học tổ chức đại hội khen thưởng, người đứng nhất nhận giải đều là anh ta, mày chưa từng thấy à?”

Nghĩ một chút, Háo Tử lại cảm thấy bình thường.

Dù sao, từ trước đến giờ Tạ Tiểu Thiên đi học chỉ để ngủ, đối với cậu mà nói, đại hội khen thưởng chẳng khác gì tán chuyện tào lao.

Nghĩ vậy, Háo Tử  bắt đầu phổ cập xã hội cho Tạ Tiểu Thiên, “Giang Ý, cấp ba, học sinh giỏi toàn thành phố, át chủ bài hình người trường chuyên Thanh Bắc chúng ta, niềm kiêu ngạo của thầy cô toàn trường, là kiểu tồn tại như thần đồng ấy.”

“...”

Tạ Tiểu Thiên có chút câm lặng trước mấy lời miêu tả của Háo Tử, “Được rồi, ngậm miệng lại.”

Giang Ý.

Cậu thầm lặp lại cái tên này, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú kia.

Thần thái đó, tư thế đó.

Tạ Tiểu Thiên khẽ thở dài, tự nhủ, đương nhiên có quyền kiêu ngạo.

“Vậy rốt cục học bá đến đây làm gì?” Háo Tử không còn nghi ngờ gì nữa, tiếp tục hỏi, “Lẽ nào tới ăn mì bà lão?”

Nói xong, cậu ta lại lắc đầu, tự nhủ: “Không đúng, nhà học bá ở phố Nam, xa xôi như vậy, sao thường xuyên chạy đến đây được.”

Nghe Háo Tử  lẩm bẩm, Tạ Tiểu Thiên liếc cậu, “Để ý ghê, người ta ở ngõ ngách nào đều rõ.”

Háo Tử cảm thấy lời này nói ra từ miệng Tạ Tiểu Thiên có vẻ không đúng lắm. Cậu giải thích một chút, “Không phải, nhiều nữ sinh rất hâm mộ học bá, địa chỉ nhà học bá được truyền tai nhau khắp trường, tao không muốn cũng nghe phải.”

Tạ Tiểu Thiên nghi ngờ, “Mọi người nghe ngóng về Giang Ý làm gì?”

Háo Tử nhìn cậu như thấy chuyện lạ, “Ông trời con, mày giả vờ à?”

Tạ Tiểu Thiên phóng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm về phía Háo Tử.

“Tao sai rồi!” Háo Tử không có ưu điểm nào khác ngoài nhận lỗi cực nhanh, “Làm gì được nữa, vừa ý học bá đó.”

Tạ Tiểu Thiên: “...”

Một tên mặt lạnh, ngoại trừ vẻ ngoài hơi đẹp trai chút thì còn gì nữa đâu.

Cậu thực sự không hiểu nổi tâm tư của mấy cô gái nhỏ.

Háo Tử bắt đầu cười ngoặt nghẽo, càng lúc càng to. Tiếng cười vừa dứt, cậu ta nửa khoác nửa dựa lên vai Tạ Tiểu Thiên, “Anh à, giờ tao mới biết mày ngây thơ đến vậy, ha ha ha ha ha.”

“Cút,” Tạ Tiểu Thiên bị cười đến bực mình, đập xuống tay Háo Tử, “Nuông chiều mày quá nhỉ.”

Háo Tử làm động tác kéo khóa miệng bằng ngón tay, nhưng trên mặt vẫn nỗ lực nín cười.

Đi được một đoạn, Háo Tử nhìn con đường ngày càng xa lạ: “Ông trời con, chúng ta đi đâu vậy?”

Tạ Tiểu Thiên nhìn cậu ta không biểu cảm, giọng điệu uể oải có phần âm trầm, “Giết người.”

Háo Tử rụt người lại: “...”

Cậu không dám hó hé thêm, chỉ sợ Tạ Tiểu Thiên thật sự giết người diệt khẩu. Khổ nỗi, cái miệng khó lòng kiềm chế mãi, Háo Tử nhìn quanh quất, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.

“Ơ,” Háo Tử nói, “Người phía trước là học bá à?”

Tạ Tiểu Thiên nhìn theo ánh mắt cậu ta, có một người đang đứng trước giao lộ.

Bóng lưng cao thẳng, gió thổi áo trắng tung bay phấp phới lộ ra thân hình thiếu niên chói mắt.

Chính là vị học bá kia.

Không phải anh ta mới đi rồi sao? Sao giờ vẫn còn ở đây?

Chẳng qua, liên quan gì đến Tạ Tiểu Thiên.

Tạ Tiểu Thiên thực sự không muốn gặp lại kiểu người như băng lạnh đó, không khác nào tên ôn thần, tốt nhất là nên tránh xa, đừng dây dưa.

Cậu nhìn lướt qua giao lộ trước mặt, chuẩn bị rẽ ngoặt.

Chẳng qua, Tạ Tiểu Thiên quên mất một nhân tố đầu đất.

Tạ Tiểu Thiên vừa đi một bước, cả người đã không thể di chuyển.

“Ấy cha! Học bá!” Háo Tử vẫy tay với Giang Ý, bắt đầu chào hỏi, giọng siêu lớn.

“...”

Tiếng này, cách ba con phố đều có thể nghe được.

Tạ Tiểu Thiên chỉ muốn vứt cho con chuột này một viên gạch, trực tiếp đập choáng cậu ta.

Đáng tiếc đã muộn, Giang Ý phía trước đã quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào.

Tạ Tiểu Thiên cảm thấy vị học bá lạnh lùng này có lẽ sẽ không để ý, vừa dịnh nói đừng tự làm mất mặt, người ta không thèm quan tâm đến mày đâu. Chẳng ngờ, vị học bá kia chỉ sửng sốt một giây, rồi quay người tiến về phía bọn họ.

“Úi?” Háo Tử cũng cực bất ngờ, ngẩn người một chút, rồi phá lệ kích động, “Ông trời con, mày nói xem tao có thể lội ngược dòng, nghịch tập vả mặt trong kỳ thi tiếp theo không? Là học bá đó!”

Tạ Tiểu Thiên không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, chỉ cảm thấy con chuột này có vấn đề. Cậu nhấc chân sút cho nó một cước, “Không có tiền đồ.”

Mãi đến khi Giang Ý đi tới trước mặt hai người, Háo Tử vẫn không chút thẹn thùng cười toe chào đón, “Học bá, sao cậu còn ở đây? Có chuyện chưa giải quyết được à?”

Trong miệng Tạ Tiểu Thiên tùy tiện ngậm ngọn cỏ bứt được, cậu xoay xoay cái mũ móc trên tay hai vòng, cà lơ phất phơ tựa vào tường, nhìn anh em phát bệnh.

Bái Khổng Tử, bái Văn Thù Sư Bồ Tát. (*)

(*) Văn Thù Sư Bồ Tát: là một vị Bồ Tát tượng trưng cho trí tuệ.

Lần đầu thấy người bái bạn học cùng trường.

Trên mặt Giang Ý không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không nói chuyện, ánh mắt anh lặng lẽ rơi xuống Tạ Tiểu Thiên.

Tạ Tiểu Thiên nhìn trời nhìn đất, cố tình không nhìn anh.

Mãi đến khi nụ cười trên mặt Háo Tử cứng đơ, Giang Ý mới từ bi đáp hai chữ nhàn nhạt, “Không có.”

Tạ Tiểu Thiên nghe vậy cúi đầu cười xùy một tiếng.

Lại là thái độ này.

“Vậy tốt quá!” Ai ngờ con chuột đầu đất nọ không theo lẽ thường, không hề bị bát nước đá của học bá dội cho nguội ngắt, “Cùng đi ăn đi! Cậu không biết chứ, quán nướng nhà kia ở Bắc Nhai thơm ngon cực kì!”

Tạ Tiểu Thiên thầm nghĩ, nếu người ta chịu theo, bố đổi sang họ mày.

“Được.” Giang Ý đáp lời.

Ngọn cỏ trong miệng Tạ Tiểu Thiên lập tức bị cắn làm đôi.

Mẹ nó, cậu nghi ngờ học bá này có thể nghe được suy nghĩ trong lòng mình, chuyên môn đối nghịch cậu.

Chẳng qua... Đệt, cậu cau mày, nhanh chóng nhả ra nửa ngọn cỏ ra, vị cay đắng lan tràn trong miệng, lại chả thấm vào đâu với mong muốn đập Háo Tử một trận.

Đều là do thằng cháu này nhiều chuyện.

Nhưng Háo Tử không hề nhận ra, cậu ta tròn mắt nhìn Tạ Tiểu Thiên, nói, “Được không? Ông trời con?”

“Không được!” Tạ Tiểu Thiên đáp theo bản năng.

Học bá mặt lạnh nhìn cậu không cảm xúc.

Bị hai người nhìn chằm chằm, Tạ Tiểu Thiên có chút ngột ngạt, hồi lâu, cậu mím môi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Được.”

Quán nướng giờ này đông người, bốn phía náo nhiệt ồn ào.

Vốn dĩ Tạ Tiểu Thiên đã ăn tối, cậu nhìn những miếng thịt ba chỉ béo ngậy được nướng trên bếp than, chỉ cảm thấy cực ngấy.

“Ăn đi.” Trong miệng Háo Tử gặm một cánh gà nướng, cậu ta gắp cho Tạ Tiểu Thiên một cái.

Tạ Tiểu Thiên không nhúc nhích.

Háo Tử lại đưa cho học bá một cái, Giang Ý chỉ lạnh lùng liếc nhìn.

Háo Tử thầm nghĩ, không ai ăn thì thôi, mình tự ăn.

Thoạt nhìn Tạ Tiểu Thiên cực ngang tàng nhưng cậu thường kiệm lời trước người không quen biết, cả bữa cơm dường như chẳng nói một câu nào.

Cậu dời mắt nhìn Giang Ý đối diện, thấy đối phương cúi đầu lạnh lùng chơi điện thoại, không nói chuyện, đã im lặng lại càng thêm im lặng.

Không đúng, sao bảo không có khuyết điểm gì.

Nhìn như đến gây sự ấy, Tạ Tiểu Thiên nghĩ.

Cậu nhìn mấy lần, cảm thấy hơi vô vị, định quay đi. Lúc này, Giang Ý luôn cúi đầu bất ngờ ngẩng lên, hai ánh mắt vừa vặn rơi vào nhau.

Mí mắt Giang Ý mỏng, con ngươi phá lệ thâm thúy, ánh sáng nhỏ vụn từ đèn trần vương vãi nơi đồng tử như một mảng pha lê phản quang óng ánh, hút lấy người đối diện.

Trong khoảnh khắc, Tạ Tiểu Thiên sinh ra ảo giác, cậu cảm thấy trong con ngươi nhìn về phía mình của Giang Ý dường như mang theo ý vị nào đó không rõ nhiệt độ.

Đệt mẹ.

Cậu bị ý nghĩ này dọa, vội dời mắt, đứng dậy, “Tao ra ngoài một lát.”

Háo Tử đang nhai xiên thịt, lúng búng nói, “Đi đi, đi đi.”

Mãi đến khi ra cửa, Tạ Tiểu Thiên mới cảm thấy ánh mắt khi nãy dõi theo mình rời đi.

“Mày nghĩ món rau đó hợp khẩu vị học bá không?” Khi quay lại, Háo Tử vừa ợ vừa nói, “Cậu ta không ăn nửa miếng.”

Tạ Tiểu Thiên liếc cậu ta một cái,“Mày biến thành mẹ già từ bao giờ thế?”

“Haiz, không phải,” Háo Tử muốn giải thích vài câu, nhưng đến miệng rồi lại thấy không cần thiết, cậu ta chuyển chủ đề, “Ông trời con, hay mình đi net thâu đêm như kế hoạch?”

“Tùy.” Tạ Tiểu Thiên thờ ơ nói.

Cuối cùng hai người không chơi thâu đêm, chỉ đánh một ván. Háo Tử  phải về nhà, mẹ cậu phát hiện không thấy con đâu, suýt nữa giết đến tận cửa.

Sau khi Háo Tử đi, Tạ Tiểu Thiên cũng chẳng còn tâm trạng để ở quán net nữa, cậu dứt khoát về nhà.

Căn biệt thự ba trăm mét vuông giờ đây vừa tối tăm vừa trống trải, không một bóng người. Tạ Tiểu Thiên đứng trong bóng tối một lúc, rồi nhanh chóng chạy khắp các tầng lầu, bật tách tách tất cả đèn có thể bật.

Ánh sáng bừng lên trong nháy mắt, xua tan phần nào cảm giác u ám và ảm đạm.

Cậu cởi giày, nằm lên ghế sofa, nhìn trần nhà sáng rực, bắt đầu ngẩn người.

Cũng không biết đang nghĩ gì.

Nằm không biết bao lâu, chiếc điện thoại luôn im lặng bỗng rung lên.

Ban đầu tưởng là Háo Tử, cậu cầm điện thoại xem, hóa ra là một người bạn mới add. Tạ Tiểu Thiên bấm vào. Ảnh đại diện đen trắng lạnh lùng, ghi chú bên dưới là “Giang Ý”.

À, Giang Ý.

Tạ Tiểu Thiên chưa kịp phản ứng, định bấm từ chối, ngón tay lướt trên màn hình, chợt sững sờ.

Chờ chút, người này.

Tạ Tiểu Thiên cúi đầu nhìn lại: “????”

Giang Ý???