Đừng Bắt Nạt Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 1: Tư thế cực phong nhã




Hè tới, trong một ngõ nhỏ ở Bắc Đông, khung cảnh vẫn như những năm qua, không có cây cối, chỉ có dây leo phủ kín tường và mặt đường sáng loáng. Nắng nóng khiến người ta ngạt thở.

Tạ Tiểu Thiên tựa nửa người lên tường, sau lưng là thảm dây leo lõm xuống thê thảm. Kẻ đầu sỏ lại chẳng hề hối lỗi, cậu cúi thấp mặt, không kiên nhẫn gõ điện thoại.

Henven: [Mày chết ở đâu rồi?]

Tin nhắn được gửi đi, vài giây sau, điện thoại rung lên.

Con Chuột: [Định lẻn đi thì mẹ tao chặn ngay cửa nhà. Ông trời con, chờ chút.]

Henven: [Cút cút, đừng đến nữa.]

Con Chuột: [Anh trai, anh trai ruột. Tao sai rồi, tao thật sự sai rồi.]

Con Chuột: [Mày đợi tao thêm mười phút.]

Con Chuột: [Không, năm phút thôi!]

Trên trán Tạ Tiểu Thiên đã lấm tấm mồ hôi, cậu sợ nóng nhất, cũng không muốn chờ lâu.

[Cút.]

Gọn gàng gửi một chữ, cậu cất điện thoại đi, tiến về đầu ngõ một mình.

Hai người vốn hẹn nhau ăn đồ nướng ở quán gần đây, sau đó qua net đánh game thâu đêm, kế hoạch hoàn hảo cỡ nào kia chứ.

Chỉ tội, Con Chuột bị mẹ tập kích, Tạ Tiểu Thiên không cần nghĩ cũng biết con hàng này chín phần, không, mười phần không đến được.

Bị cho leo cây, Tạ Tiểu Thiên hơi buồn bực.

Cậu và các huynh đệ đang trong kỳ nghỉ hè, không phải học hành nhưng phụ huynh không đẩy tới lớp phụ đạo, thì cũng giới nghiêm không được ra ngoài sau tám giờ tối.

Có kiểu người càng bị cấm thì càng muốn đi.

Như Con Chuột (Háo Tử) chẳng hạn.

Nghĩ đến Háo Tử, cậu càng bực hơn, Tạ Tiểu Thiên lạnh nhạt lấy mũ đội lên đầu, vành nón che khuất phân nửa khuôn mặt.

Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, ngõ nhỏ chỉ lác đác vài người qua lại, Tạ Tiểu Thiên bước trên đường, vừa nóng bức vừa khó chịu.

Lang thang vô định một hồi, cuối cùng, Tạ Tiểu Thiên không đi về hướng quán nướng mà rẽ vào một con đường nhỏ quen thuộc.

Chỉ vài bước chân, cậu nhanh chóng nhìn thấy căn nhà với mái ngói đỏ thân thương.

Tạ Tiểu Thiên đã đến đây vô số lần.

Nhìn căn nhà cũ kỹ, cậu vẫn cảm thấy trần nhà siêu tù, như thể ngẩng đầu là có thể đụng trán.

Cậu vô thức sờ lên vành mũ, kéo xuống thấp hơn.

Vẻ ngoài của căn nhà vẫn như cũ, màu đỏ của hoa tường vi lan đến tận mái nhà nứt nẻ, cửa sổ lớn được phủ một tấm tấm bạt che mưa cũ kỹ, tạo ra thành bóng râm nhỏ.

Bên trong căn nhà có một bóng người gầy gò đang cặm cụi làm việc.

Tạ Tiểu Thiên dừng lại trước cửa, đứng yên hồi lâu, nhìn lướt qua tấm bảng gỗ trên cửa sổ.

[Tào Phớ Trương Kí]

Bốn chữ chiếm trọn tấm bảng, nét chữ bị thời gian bào mòn, gió thổi mưa giăng có phần mờ nhạt, nhưng vẫn không khó coi mà mang theo âm hưởng tháng năm lắng đọng.

Cảm giác bực bội của Tạ Tiểu Thiên dần dịu lại.

Cậu quay người ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ bên cạnh cửa nhà, gọi với vào trong, "Bà chủ, một phần tào phớ."

Chủ tiệm không đáp lại, vẫn bận rộn làm việc trong căn phòng nhỏ. Lúc này tâm trạng Tạ Tiểu Thiên cực tốt, cậu nhặt chiếc chuông trên bàn lên, lắc nhẹ.

Tiếng chuông ngân vang trong ngõ nhỏ chật hẹp hoà vào làn gió yếu ớt mong manh, sau đó, một giọng nói già nua vang lên.

"Tiểu Thiên à? Hôm nay sao đến sớm thế?"

Trước nay tư thế ngồi của Tạ Tiểu Thiên chẳng đàng hoàng gì cho cam, chân trước cậu đặt lên ghế, chân sau duỗi dài tùy ý, "Con đói bụng."

"Lại một ngày không ăn cơm hả?", bà lão nghe xong ló đầu khỏi cửa sổ, lộ ra mái tóc hoa râm, giọng điệu đầy trách móc, "Mấy người các cậu bây giờ cứ ỷ vào tuổi trẻ không biết quý trọng thân thể, đợi đến già rồi mới biết khổ."

Tạ Tiểu Thiên không thích bị người khác răng dạy lắm, cậu hờ hững bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống, nói, "Bà ơi, bà không định nấu cơm cho con ạ? Không cần đợi đến già, con có thể lăn ra chết vì đói ngay này."

Cậu thường xuyên đến cửa hàng này từ khi còn rất nhỏ, chủ tiệm cũng coi như nhìn cậu lớn lên, nên bà lão khó tránh lải nhải vài câu.

Mặc dù Tạ Tiểu Thiên ngông cuồng thành thói, nhưng ở đây cậu cũng ngoan ngoãn thu liễm vài phần.

Có lẽ vì sợ cậu đói, bà lão nghe vậy thì dừng câu chuyện lại, đi bước nhỏ đến, "Hôm nay muốn ăn gì? Tào phớ hay mì đậu phụ (*)?"

(*) Mì đậu phụ (豆花面): Mì đậu phụ là một món ăn nhẹ truyền thống có nguồn gốc từ Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu. Vào cuối thời nhà Thanh, mì đậu phụ là một món chay nhưng sau đó đã được cải tiến bằng cách bổ sung thêm thịt, thường được nấu cùng sữa đậu nành.

Tào phớ.

Tạ Tiểu Thiên chưa kịp đáp, bà lão đã tiếp lời, "Ăn mì đậu phụ đi, một ngày không ăn gì, chỉ ăn tào phớ sao có thể no bụng?"

"..."

Cửa tiệm này chưa phá sản cũng coi như kì tích.

Vừa hỏi ý khách, vừa tự quyết định.

Tạ Tiểu Thiên chỉ có thể yên lặng nuốt lại hai chữ "tào phớ", môi cậu giật giật, "Cũng được ạ..."

Dù sao, với cậu cũng không có gì khác biệt.

Mười phút sau, mì đậu phụ đã được bưng lên.

Tạ Tiểu Thiên nhìn vào vào bát.

Thịt thái hạt lựu đầy ăm ắp, nước dùng hòa quyện với tào phớ trắng tuyết, trên cùng đặt hai quả trứng chần nước sôi vàng ươm cực hấp dẫn.

Cậu nuốt nước miếng, dùng đũa chọc chọc trứng chần, miệng không nhàn rỗi, "Trương bà bà, bà mới trúng độc đắc ạ?"

Bà lão cho cậu thêm hai quả trứng.

"Bà mà trúng số đã dọn đi từ sớm rồi, sao phải ở đây phơi nắng phơi mưa, còn phải nấu ăn cho thằng nhóc thối nhà cậu."

Tạ Tiểu Thiên nghĩ, cũng đúng, cậu khẽ thở dài, cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Trương bà bà ngồi xuống cạnh bên, bà nhìn thân hình mảnh mai của Tạ Tiểu Thiên, nhéo nhéo cánh tay cậu nhưng chẳng nhéo ra tí thịt nào.

"Nhìn cậu gầy chưa này, còn không bằng bà già này, bà có nhiều thịt hơn.", Trương bà bà cau mày, nếp nhăn trên mặt xô lại, giọng nói mang theo chút đau lòng, "Cha cậu đi rồi gần ba tháng rồi, có nói cho cậu biết khi nào quay về không?"

Cái tay cầm đũa của Tạ Tiểu Thiên khựng lại, cậu cúi đầu xuống, hơi nóng mờ mịt che khuất mặt mày.

Một lúc sau, cậu mới lẩm bẩm, "Không ạ."

Trương bà bà nhìn Tạ Tiểu Thiên, thấy cậu không muốn nói thêm thì thở dài, "Được rồi, bà hiểu rồi, cậu mau ăn đi, lát nữa trương lên không ngon đâu."

Tạ Tiểu Thiên vâng một tiếng.

Trương bà bà nện bước trở về căn phòng nhỏ với mái ngói đỏ. Bên ngoài chỉ còn lại Tạ Tiểu Thiên, không gian tĩnh lặng đến mức tiếng ve kêu cũng có vẻ ồn ào. Cậu đặt bát tào phớ xuống, chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, rồi lại cầm đũa lên.

"Bà ơi, cho cháu một phần mì đậu phụ, nhanh chút, cháu vội tăng ca."

Tạ Tiểu Thiên nhanh chóng ăn xong, con đường vốn yên tĩnh lúc này đã trở nên ồn ào náo nhiệt. Mọi người xung quanh tan làm, đủ loại âm thanh vang lên rộn rã.

"Hai bát tào phớ mang đi."

"Bà cho cháu một bát mì đậu phụ, chỉ cần phần mì thôi, không cần tào phớ, thêm một quả trứng mặn nữa."

Cửa hàng này tuy nhỏ, vị trí lại hẻo lánh nhưng lại rất đông khách.

Bà lão có phần nghễnh ngãng, đôi khi không nghe rõ, bóng lưng còng còng in trên cửa sổ hơi luống cuống tay chân.

"Hầy."

Bà lão đã già, có con trai, con gái, rõ ràng không lo lắng ăn uống nhưng không biết bà cứ mò mẫm bận rộn ở đây làm gì.

Tạ Tiểu Thiên vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa buông tay khỏi bát đũa. Cậu không vội đi luôn, dù sao cũng không có việc gì bận nên Tạ Tiểu Thiên quyết định qua giúp bà gói mấy phần ăn.

"Tiểu Thiên, cậu cứ đi việc cậu đi, không cần quan tâm đến bà." Trương bà bà một tay cầm mì, tay kia khuấy đều tào phớ trong nồi, bận rộn túi bụi.

Tạ Tiểu Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Bà ơi, thật ra bà sợ cháu lấy cớ này không thèm trả tiền phải không?"

"Đúng vậy," Trương bà bà trêu ghẹo, "Bà già bán đồ ăn nhẹ cũng bị cậu nhìn thấu."

Thời tiết càng nóng bức, căn nhà ngói càng giống như một phòng xông hơi. Tạ Tiểu Thiên xoa mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Trương bà bà bưng mì đậu phụ ra ngoài. Bên ngoài quán đã chật kín người, lượng người xếp hàng chờ mua mang về cũng không ít. Cậu nhìn một lúc, lông mày cau lại.

Sao nhiều người mang đi như vậy chứ.

Với lượng khách như thế, bà lão không cần mua vé số cũng có thể thành đại gia.

Lúc cậu đang ngẩn người, một tiếng va chạm sắc bén chợt vang lên cùng âm thanh đồ sứ vỡ vụn, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Tiểu Thiên.

Tiếp đó, cậu nghe thấy một giọng nói gấp gáp, "Trương bà bà."

Không ổn, xảy ra chuyện rồi.

Đáy lòng Tạ Tiểu Thiên căng lên, không còn tâm trí lo việc dở mà ném vội vật trên tay xuống bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lúc ra đến nơi, Trương bà bà đã được người khác đỡ dậy. Bà đang cầm chiếc bát sứ trắng vỡ vụn, tào phớ trắng tinh dính đầy đất.

Người bà bị thương không nhẹ, cổ tay trầy xước hết cả, quần áo dính đầy bùn đất đen kịt.

Mặt mày Tạ Tiểu Thiên đen sì, cậu liếc xung quanh một vòng, bực bội khó che giấu, "Ai làm?"

Hầu hết mọi người trong ngõ đều biết đến cậu, cũng biết cậu là một kẻ cực ngang tàng nên hiếm ai chuyện trò nửa câu.

Hôm nay là ngoại lệ.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chỉ vào bóng người sắp biến mất ở đầu ngõ, nói, "Hắn đẩy bà."

"Đụng vào người ta mà không nói một lời."

"Hắn ta cố ý, còn quay đầu nhìn lại mấy lần khi chạy qua."

Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.

Tạ Tiểu Thiên càng nghe mặt càng tối, cậu nhìn Trương bà bà một chút, thấy bà lão đang run rẩy vì hoảng sợ, lại nhìn bóng người phách lối ở đầu ngõ, Tạ Tiểu Thiên cau mày, đuổi theo.

Trương bà bà run run lên tiếng từ phía sau, "Tiểu Thiên, đừng đuổi theo, bà không sao, mau quay lại —— "

Tạ Tiểu Thiên không nghe được gì, cậu không có tâm tư để nghe những lời khác, chỉ muốn tóm lấy tên khốn nạn kia.

Kẻ trước mặt mặc một bộ đồ đen, tóc nhuộm màu nâu sẫm, trông như tên trộm vặt. Có lẽ hắn biết mình đã gây chuyện nên chạy như điên, chỉ chực rẽ ngang để trốn thoát.

Con đường phía trước nhiều người lắm xe, tên kia chen lấn vào đám đông, Tạ Tiểu Thiên tuyệt đối không thể tìm thấy hắn.

Mặc dù Tạ Tiểu Thiên tự nhận là chân dài dáng cao, nhưng cậu vẫn đến muộn, bỏ lỡ cơ hội truy đuổi tốt nhất.

Cậu đen mặt mắng một tiếng, đành nhìn tên lưu manh kia chuồn mất ngay trước mắt. Thậm chí, cậu còn chứng kiến tên đó quay đầu lại cười khẩy.

"Mẹ nó!" Thời khắc này, cơn cáu kỉnh của cậu đã chạm đỉnh.

Tạ Tiểu Thiên nắm lấy vài lọn tóc.

Ngẩng đầu lên, cậu chợt thấy tên lưu manh đang đắc ý, nụ cười chưa kịp tắt bỗng ngã nhào xuống đất.

Tạ Tiểu Thiên sửng sốt.

Cháu kia bị sét đánh à?

Tên lưu manh ôm đầu gối, rên rỉ nằm đau đớn trên mặt đất.

Rõ ràng là không phải sét đánh, mà là người đánh.

Tạ Tiểu Thiên nhìn xung quanh, không thấy ai.

Gặp ma? Không thể nào.

Cậu lại nhìn về phía tên lưu manh đang ngã sấp xuống, lúc này mới thấy người.

Ở cuối ngõ nhỏ, một học sinh nam mặc áo trắng - thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ Tạ Tiểu Thiên, đang cầm một cây gậy thô bước ra từ khúc ngoặt.

Anh hơi cúi đầu, để lộ sườn mặt phá lệ tuấn tú, cây gậy trong tay chĩa về phía cổ tên lưu manh, ngăn hắn bỏ chạy.

"Túi đâu, lấy ra." Thiếu niên nói.

Tư thế của anh rất phong nhã.

Nhưng giọng nói lại lạnh buốt như băng giá mùa đông.