Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 123: Vào cung




Sau
Vân Ki cưỡi khoái mã chạy đến.

Lãnh Ly lôi kéo Lãnh Sương Linh tránh đường cho nàng, không cần phải cùng loại người này tranh chấp.

Lãnh Sương Linh từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, sao có thể cho phép bản thân nhường đường, đang lúc nàng không nguyện ý, Vân Ki cũng nhìn thấy bọn họ, kéo căng dây cương.

“ Yo, đây không phải là Yến vương phi sao?” nàng một tiếng hét lớn, lại đặc biệt chói tai.

Lãnh Sương Linh không nghĩ đến nàng cư nhiên ngạo mạn như vậy, lại có thể không xuống ngựa thỉnh an Lãnh Ly, dù sao thân phận của Lãnh Ly cũng là Yến vương phi, địa vị so với nàng cao hơn rất nhiều.

“ Là Vân Ki tiểu thư a.” Lãnh Ly thấy nàng dừng ngựa để chào hỏi nàng, mặc dù không giống như trong lòng nàng, nhưng nơi này dù sao cũng là bên ngoài, có nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy,nàng ấy có thể vô lễ, nhưng mình lại không thể thi lễ.

“ Ngươi cũng biết đây là Yến vương phi a, thấy Yến vương phi lại có thể không xuống ngựa thỉnh an, quả nhiên là không là không có giáo dưỡng! ” Lãnh Sương Linh trừng mắt với Vân Ki, một chút cũng không để nàng vào trong mắt.

Nhìn vẻ khinh thường trong mắt Lãnh Sương Linh, Vân Ki mỉm cười thay vì tức giận, “ Yến vương phi cũng cảm thấy ta không có giáo dưỡng sao? ”

Lãnh Ly khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười một cách thản nhiên, “ Ngươi là tiểu thư nhà Vân tướng, cho dù vô lễ thì cũng là thể diện của Vân tướng, Vân Ki tiểu thư cứ tiếp tục làm theo ý mình a.”

Vân Ki cười lạnh, quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, đều là thứ nữ, nàng lại có thể ngồi lên vị trí Yến vương phi, thật là không đơn giản.

Chỉ là nàng khinh thường xuất thân của chính mình, nhưng đồng thời cũng khinh thường xuất thân của Lãnh Ly giống mình.

Nữ nhi của vợ lẽ, có cái gì mà kiêu ngạo!

Chỉ cần nàng cũng có thể ngồi lên vị trí vương phi, tương lai làm lên vị trí Hoàng hậu, nàng xem ai còn dám khinh thường nàng!

“ Không giáo dưỡng chính là không giáo dưỡng, đâu chỉ ném mặt mũi của Vân tướng, chỉ sợ cả mẫu thân nàng, ngoại công gia đều bị nàng ném sạch mặt mũi! ” Lãnh Sương Linh hai mắt trừng to, nàng chính là không quen nhìn bộ dáng Vân Ki kiêu ngạo!

“ Ngươi!” Vân Ki bị Lãnh Sương Linh chọc giận, nàng giơ roi ngựa trong tay hướng mặt Lãnh Sương Linh phóng đi, mà động tác cực kì nhanh, Lãnh Sương Linh không có kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau.

“ A!” Lãnh Sương Linh đỡ mặt của mình, chỉ cảm thấy ngón tay có chút sền sệt, nàng hạ tay xuống nhìn, lại có thể là máu!

Nàng không màng đến đau đớn trên mặt, tiến lên hai bước liền muốn đem Vân Ki từ trên ngựa kéo xuống. Vân Ki thấy thế, lại giương tay hạ một roi xuống, chính ở thời điểm nàng đắc ý, Lãnh Ly ra tay.

Lãnh Ly động tác càng nhanh chóng mãnh liệt, chặn ngang nắm được roi, hung hăng đem Vân Ki từ trên ngựa kéo xuống, trực tiếp quăng ngã sát bên một con chó!

Vân Ki giận dữ, nàng từ trên mặt mặt đất đứng dậy, nhìn Lãnh Ly, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không cam lòng.

“ Vân Ki tiểu thư, lời không hợp ý, ngươi có thể rời đi, nhưng nếu ngươi còn dám đả thương người, đừng trách ta không khách khí!” Lãnh Ly đôi mắt rét lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Ki, Vân Ki chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của Lãnh Ly, nàng nhìn đến đáy mắt nàng ấy đã tràn ngập sát khí, thân mình khẽ run lên.

“ Hừ, rõ ràng là các ngươi nhục mạ ta trước!” Vân Ki không cam lòng trừng mắt nhìn Lãnh Ly.

“ Hôm nay ai đúng ai sai mọi người đều thấy rõ.” Lãnh Ly dạo bước đi đến bên chân Vân Ki, ném roi của nàng xuống, “ Ngươi nếu không phục, có thể nhờ Vân tướng hoặc là Hoàng thượng đến định đoạt!”

“ Lãnh Ly, không cần quá kiêu ngạo!” Vân Ki thấy như vậy không chịu nổi, lửa giận trong lòng như dung nham núi lửa phun trào, không ngừng mà trào ra.

“ Ta kiêu ngạo tự nhiên có vốn của ta.” Lãnh Ly khinh thường quay người, nàng đến bên người Lãnh Sương Linh, mở ra bàn tay đang che mặt, “ Trước đi về tìm đại phu xem đi.”

“ n.” Lãnh Sương Linh lại trừng mắt liếc Vân Ki một cái, nếu không phải vừa rồi Lãnh Ly chắn cho mình, chỉ sợ bên kia gương mặt cũng bị thương rồi.



Đám người dần dần tản ra.

Nhìn Lãnh Ly cùng Lãnh Sương Linh đi xa, trong lòng Vân Ki càng thêm phẫn nộ, nếu không phải Vân Tuyền ở phía trước ngăn cản, chính mình như thế nào sẽ không chiếm được sự sủng ái của Vân Yến Thanh, nếu nàng có thể ngồi lên vị trí Tam vương phi, xem các nàng còn dám đối với mình như vậy không!

Về đến Lãnh phủ, hạ nhân Lãnh phủ thấy Lãnh Sương Linh bị thương, lập tức tìm đại phu đến xem cho nàng. Đại phu kiểm tra thương thế của Lãnh Sương Linh một chút, nói : “ Vẫn còn tốt chỉ là miệng vết thương hơi sâu, đắp chút kim sang dược là được rồi.”

Lãnh Sương Linh sờ miệng vết thương đang đau, lo lắng hỏi : “ Có thể hay không hủy dung a?” nàng còn không có hôn ước với nhà nào, nếu dung mạo hủy hoại, liền không tìm được nhà chồng rồi.

“ Chỉ cần bôi thuốc thật tốt liền không có việc gì.” Đại phu vội vàng an ủi nói.

“ Vậy là tốt rồi.” Lãnh Sương Linh buông tay mình xuống, một đôi hạnh mục mang theo nộ khí, nghĩ đến Vân Ki ngạo mạn kia, nàng liền tức giận!

“ Ngươi cũng là, như thế nào bệnh cũ lại tái phát, cùng nàng phân cao thấp làm cái gì.” Lãnh Ly vẫn luôn ngồi ở một bên uống trà giận giữ nói.

“ Ta chính là nhìn ả không vừa mắt!” Lãnh Sương Linh có chút tùy hứng nói.

“ Bây giờ nàng còn không phải ngươi tiến trước!” Lãnh Ly trả lời.

Lãnh Sương Linh đã mở miệng, nghĩ đến đây là lí do tại sao nàng lại lộ liễu như vậy.

“ Chuyện gì vậy?” Lãnh Thiệu âm thanh trầm thấp từ của truyền đến.

Hắn vừa mới hạ triều hồi phủ, vừa đến cửa phủ liền nghe thấy quản gia hồi báo, nói mặt Lãnh Sương Linh bị thương, là Yến vương phi đưa nàng hồi phủ.

Nhìn thấy Lãnh Thiệu, Lãnh Sương Linh chỉ cảm thấy ủy khuất, đau mũi, nước mắt cũng chảy theo xuống dưới.

Nếu là khi trước, Lãnh Thiệu sẽ hỏi nàng bị ai khi dễ, kế tiếp liền đi tìm bọn họ lý luận một phen. Chỉ là bây giờ hắn biết tính tình của Lãnh Sương Linh, cho nên hắn kiềm chế hỏa khí ở đáy lòng thương xót hỏi, “ Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

“ Cha.” Ánh mắt Lãnh Sương Linh buồn buồn nhìn Lãnh Thiệu.

“ Chuyện là như vậy.” Lãnh Ly biết nếu để Lãnh Sương Linh nói nhất định sẽ thêm mắm thêm muối vào, cho nên vẫn là để nàng giải thích toàn bộ.

Sau một hồi giải thích qua đi, Lãnh Thiệu hai mắt phát lạnh, nhưng người làm Lãnh Sương Linh bị thương dù sao cũng là nữ nhi của Vân Yến Thanh, chuyện cũng không phải có thể xử lý đơn giản.

Xem ra chỉ có thể yên lặng, hơn nữa Lãnh Ly cũng đã dạy cho nàng một bài học rồi, coi như huề nhau đi.

Cha con ba người đang ở phòng khách nói chuyện, hạ nhân Lãnh phủ đi vào cửa.

“ Lão gia, Vân tướng tới, còn mang theo Vân Ki tiểu thư.” Hạ nhân có chút e ngại.

“ Hừ, bọn họ còn dám ác nhân tới cửa cáo trạng trước!” Lãnh Sương Linh tức giận hừ lạnh.

Lãnh Ly đứng dậy đè lại bả vai Lãnh Sương Linh, “ Chỉ cần xem biến thôi, ngươi đi vào trước đi, ngươi đang bị thương ở lại nơi này không tốt.”

Lãnh Thiệu cũng tán đồng ý của Lãnh Ly, hắn hướng Lãnh Sương Linh nói, “ Mau vào đi, đều có vi phụ vì ngươi làm chủ.”

“ Vâng, con biết rồi.” Lãnh Sương Linh tức giận đi vào phía sau bình phong.

Lãnh Ly nhìn về phía Lãnh Thiệu, Vân tướng không phải người ngu xuẩn, có lẽ không đến yêu cầu lời giải thích.

Lãnh Thiệu từ trong mắt Lãnh Ly đọc được một ít tin tức, hắn hướng hạ nhân nói, “ Mau mời Vân tướng vào.”



“ Vâng.” Một lát sau, Vân Yến Thanh cũng là mặc một thân triều phục bên ngoài mà đến, xem ra hắn cũng là về phủ liền nghe nói, lập tức đến đây.

Vân Yến Thanh cười ha hả chào hỏi Lãnh Thiệu, “ Lãnh tướng quân.”

“ Vân tướng, có lễ.” Lãnh Thiệu duỗi tay mời Vân Yến Thanh ngồi xuống, Vân Yến Thanh nhìn đến Lãnh Ly, “ Yến vương phi, cũng ở.”

Lãnh Ly đối với cái phụ thân kiếp trước này cũng không có hảo cảm, nàng chỉ lãnh đạm gật đầu, cũng không nói lời nào.

Vân Yến Thanh ngượng ngùng, hắn cũng không có ngồi xuống, mà hai tay ôm quyền đến trước mặt Lãnh Thiệu.

“ Tiểu nữ Vân Ki hôm nay ở trên phố đã đả thương Lãnh tiểu thư, là Vân mỗ không dạy con tốt, vẫn mong Lãnh tướng quân thứ lỗi.”

Lãnh Thiệu biết Vân Yến Thanh làm như vậy cũng là vì không muốn danh tiếng bị hỏng, dù sao hắn đường đường cũng là một tể tướng mà nữ nhi lại không biết cố gắng, để người khác đối với hắn chỉ trỏ.

“ Vào đây.” Vân Yến Thanh xoay người hướng về phía ngoài cửa hô.

Lãnh Ly ngước mắt nhìn, thì ra là Vân Ki, má nàng phiếm hồng, xem ra là bị Vân Yến Thanh cho một bạt tai. Lại nhìn hốc mắt nàng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn không chịu rơi xuống, thật đúng là quật cường a.

Lãnh Thiệu thấy Vân Ki người đả thương nữ nhi của mình thì vô cùng tức giận, hắn hơi hơi thu lại sự ghét bỏ xuống đáy mắt, “ Ai, Vân tướng, ngươi không cần như thế này, Linh nhi cũng không việc, chuyện này liền bỏ đi.”

Nghe được Lãnh Thiệu nói như vậy, Vân Yến Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn quay đầu hướng Vân Ki nói : “ Còn không mau nhận lỗi với Lãnh tướng quân!”

Vân Ki cắn môi, cuối cùng không thể không khuất phục, “ Lãnh tướng quân vẫn thỉnh ngươi tha thứ cho ta.” Nàng lông mi một đoạn lại nhìn về phía Lãnh Ly, “ Cũng thỉnh Yến vương phi thứ lỗi.”

Lãnh Ly ngượng ngùng cười, hai mắt kia của nàng tràn ngập vẻ không cam lòng, chỉ sợ chuyện hôm nay đã mọc rễ nảy mầm ở trong lòng, trưởng thành thành cây đại thụ đi.

“ Ta sẽ.” Lãnh Ly đón nhận ánh mắt của Vân Ki, nhàn nhạt cười.

“ Nếu đã như vậy, tại hạ xin cáo từ trước.” Vân Yến Thanh không ở lâu liền mang Vân Ki rời khỏi Lãnh phủ.

Quay về Yến vương phủ, vừa vào cửa Lãnh Ly liền gặp Hách Liên Hiên đang vội vàng.

“ Ly nhi!” Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, cục đá lớn trong lòng cũng buông xuống, trên mặt cũng nhẹ nhàng cười cùng quan tâm.

“ Chàng đây là muốn đi tìm ta sao?” Lãnh Ly nhìn hắn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, nàng vươn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.

“ Nghe nói nàng cùng Vân Ki nảy sinh tranh chấp?” Hách Liên Hiên trường mi nhíu chặt.

“ Đã giải quyết rồi.” Lãnh Ly nhẹ nhàng cười.

“ Về sau nàng ra ngoài vẫn là nên mang theo Vu Càn Phong hoặc là Thanh m đi cùng.” Hách Liên Hiên biết năng lực của Lãnh Ly, nhưng hắn vẫn lo lắng cho nàng.

“ Chàng a, ta đã không có việc gì rồi.”

Lãnh Ly cười, Hách Liên Hiên nhìn có chút ngây người, giống như từ lúc bọn họ quen biết đến nay, nàng chưa từng cười như vậy. Thì ra cặp mắt băng lãnh vô cùng đẹp kia cũng sẽ lộ ra vẻ tươi cười ấm áp a.

Vốn dĩ Lãnh Ly cho rằng chuyện đến đây sẽ kết thúc, lại không có nghĩ đến sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Hôm sau, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đều bị gọi vào cung.