Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 122: Dường như nữ tử nổi giận




Sau lời giải thích của Liễu quý phi toàn bộ người quỳ ở đại điện đều kinh ngạc không dám thở mạnh, Hoàng hậu vẫn luôn là tâm bệnh của Hoàng thượng, từ sau khi Hoàng hậu mất không có người nào dám nhắc đến, sợ Hoàng thượng thương tâm nổi giận.

Thật lâu, Hoàng đế nhìn mọi người quỳ gối trong đại điện, còn có Hồng Loan. Ngữ khí hạ xuống, “ Đều đứng lên đi.”

Mọi người lần lượt đứng lên, hoàng đế có chút suy sụp, hắn hai mắt mơ màng nhìn nữ từ áo đỏ, cùng hoàng hậu quả nhiên có tám chín phần tương tự.

Chỉ là người thay thế vĩnh viễn cũng chỉ là người thay thế.

“ Ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế nhàn nhạt nói với Hồng Loan.

Liễu quý phi ngạc nhiên, nàng cho rằng dung mạo của Hồng Loan có thể khiến hoàng thượng động tâm, lại không có nghĩ đến Hoàng thượng cư nhiên cho nàng lui xuống mà không phải giữ lại.

“ Liễu quý phi, một phen tâm ý của ngươi trẫm nhận rồi.” Hoàng đế chậm rãi đi xuống đài, khóe mắt hơi liếc Hồng Loan một chút, bởi vì nàng cùng Hoàng hậu dung mạo có chút giống nhau, hắn không muốn nhìn nữ tử như vậy lại hương tiêu ngọc vẫn ở trong cung.

“ Vâng.” Liễu quý phi ngượng ngùng cúi đầu, nước cờ hôm nay cư nhiên đi nhầm.

“ Đươc rồi, tản ra đi.” Hoàng đế tâm tình không tốt, nỗi uất ức khó nén dâng lên trong lòng đã khiến hắn trở nên khó thở.

Hoàng đế bước chân vội vàng mang theo cung nhân bước nhanh mà đi ra khỏi Thừa Hòa Cung.

Lãnh Ly đứng dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hồng Loan, chẳng lẽ trên đời này lại có người không cùng huyết thống mà lại giống nhau như vậy sao?

“ Ta cũng mệt rồi, các ngươi đều lui xuống đi.” Liễu quý phi sắc mặt vô cùng khó coi, không nghĩ đến không có làm cho Hoàng thượng thu nhận Hồng Loan, ngược lại chọc Hoàng thượng phiền chán.

Chỉ là nàng không có nghĩ đến tình cảm Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu kiên cố như vậy, mặc dù là dung mạo giống nhau, tâm hắn đều không dao động.

Chính mình vì cái gì mà không đến này phần sủng ái?

“ Mẫu phi, ta dìu người vào.” Hách Liên Trần hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Liễu quý phi, hắn còn lệnh cho tiểu thái giám đưa Vân Tuyền đến thiên điện nghỉ ngơi.

Trong đại điện Thừa Hòa cung, chỉ còn lại một chút người.

“ Chúng ta cũng đi thôi.” Lãnh Ly nhấc váy lên chuẩn bị rời đi.

“ Ai, quý phi nương nương, thật là không từ thủ đoạn nào a.” Phương tần đi đến trước mặt Lãnh Ly, không nhanh không chậm nói, “ Yến vương phi, đợi xuống dưới muốn xuất cung sao, nếu như không vội, đến đình hóng gió trong Ngự hoa viên một lát thế nào?”

“ Được.” Lãnh Ly gật đầu đáp ứng, nàng cũng muốn biết trong hồ lô của Phương tần chứa thuốc gì.

Ngự hoa viên ban đêm gió mát thổi qua, ánh trăng như nước.

Trong đình hóng gió tứ giác hào hứng, Lãnh Ly cùng Phương tần mặt đối mặt, hai người khóe môi đều mỉm cười, đều lộ ra vẻ lạnh băng tính kế.

Hách Liên Hiên đứng thẫn thờ trên cầu Cửu khúc, nhìn ngân quang trên mặt hồ Thái Dịch, khóe mắt nhưng vẫn liếc về phía bên kia.

Nhìn đôi mắt đạm mạc của Lãnh Ly, Phương tần vẫn là mở miệng trước.

“ Yến vương phi cùng Yến vương bây giờ càng ngày càng được lòng thánh thượng, thật là đáng mừng.” Phương tần cười nhạt không giống như chân thành như vậy.

“ Có chuyện gì nói thẳng đi.” Lãnh Ly đã làm tốt nàng sẽ chuẩn bị phản bội, nếu thực là như thế, ngay cả khi nàng được hoàng đế thích cũng không được ở lại.

Nàng bây giờ không thích có bất luận cảm giác uy hϊếp gì tồn tại.

“ Yến vương phi, ngươi có biết mấy ngày ngươi không ở đây đã xảy ra chuyện gì không? ” Phương tần nói lắp nhìn về phía Lãnh Ly, thay đổi bộ dáng xa cách.



Lãnh Ly mày nhíu chặt, “ Ta vẫn chưa nghe nói trong cung có chuyện gì chấn động.”

“ Đó là tự nhiên, hậu cung này nói đến vẫn là thiên hạ của Liễu quý phi a, nàng muốn giấu giếm cái gì, các ngươi như nào sẽ biết được.”

“ Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Ly tâm bình tĩnh, xem ra mấy ngày nay Liễu quý phi cũng không có an phận thủ thường.

“ Ngày thứ ba sau khi ngươi rời khỏi cung, Liễu quý phi liền âm thầm phái người bỏ độc vào thức ăn hạ độc ta.” Phương tần sắc mặt trầm xuống bình tĩnh như nước, “ Ngay từ đầu ta không có chú ý, thẳng đến khi ta không có đến nguyệt sự, mời thái y đến, thái y nói cho ta ta không cách nào có thia được nữa.”

Lãnh Ly thần sắc cả kinh, nàng tuy rằng không có làm mẹ nhưng cũng biết không thể trở thành mẹ là một chuyện đau đớn cỡ nào. Không nghĩ tới Liễu quý phi còn phải giữ một tay như vậy.

Nghĩ đến hoàng đế tuy nhiều phi tần, nhưng lại chỉ có sáu hoàng tử, chẳng lẽ đều là vì nguyên nhân này?

“ Ngươi chắc chắn là Liễu quý phi sao? ” Lãnh Ly lại một lần nữa hỏi.

“ Chẳng lẽ ta sẽ tự hạ độc mình để oan uổng nàng sao?” Phương tần thần sắc càng thêm kích động, nàng nắm chặt hai tay lại, “ Cho nên ta muốn nhờ ngươi gϊếŧ Liễu quý phi! ”

“ Không có khả năng! ” Lãnh Ly quả quyết cự tuyệt, ít nhất bây giờ không có khả năng. Hơn nữa nàng là Lãnh Ly, như thế nào sẽ nghe theo người khác an bài. Phương tần thực cho mình là đúng.

“ Vì cái gì, chẳng lẽ ngươi không hận nàng sao?” Phương tần hai mắt ngạc nhiên, nàng cho rằng Lãnh Ly sẽ đáp ứng mình, chẳng lẽ nàng đã đánh giá sai giá trị của mình sao?

Lãnh Ly hơi nhắm mắt lại, “ Không a.” nàng nhẹ nhàng cười, có vẻ như bất hòa với Liễu quý phi đã biến mất.

“ Sao có thể như thế! ” Phương tần ngạc nhiên.

Lãnh Ly chỉ cười không nói, Phương tần bởi vì muốn quá nhiều nên đã mất đi giá trị lợi dụng.

Một cái nữ nhân muốn quá nhiều, quả nhiên không giữ lại được.

Phương tần sở dĩ tức giận còn có một nguyên nhân khác chỉ sợ chính là nếu nàng không có hài tử, sao có thể ngang hàng với Liễu quý phi, nhiều hơn hoặc là ngồi lên hậu vị, thậm trí là vị trí thái hậu.

Mặc dù người không vì mình trời chu đất diệt, nhưng là nàng trong đôi mắt của Lãnh Ly làm sao có thể chịu đựng được sự tồn tại của một người như vậy.

Một con tốt đã không còn giá trị, giữ lại cũng vô dụng.

“ Phương tần nương nương, cửa cung liền phải đóng rồi, ta cũng phải quay về rồi, người bảo trọng.” Lãnh Ly đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“ Ngươi không sợ ta đi tìm hoàng thượng cáo trạng ngươi sao? ” Phương tần gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng ở đây đánh cược, đánh cược đáy lòng Lãnh Ly kia có phần sợ hãi.

“ Ấu trĩ.” Lãnh Ly lạnh lùng ném lại một câu, bước xuống đi ra khỏi đình hóng gió.

Phương tần xoay người nhìn bóng dáng thanh lãnh của nàng, không nghĩ đến chính mình thua rồi.

“ Nói xong rồi? ” Hách Liên Hiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy mặt Lãnh Ly bình tĩnh như nước.

“ n, chúng ta trở về thôi.” Lãnh Ly đến gần Hách Liên Hiên, đây là người duy nhất có thể khiến nàng buông bỏ phòng bị trong lòng, thậm chí có thể tiếp nhận nam nhân này.

“ Được.” Hách Liên Hiên một đôi mắt nhu tình nhìn Lãnh Ly, nhìn thấy sự tin tưởng và yêu thích được phản chiếu bởi đôi mắt sáng như sao của nàng, trái tim ấm áp như được lấp đầy.

Hắn nắm lấy đầu ngón tay của nàng, nhiệt độ như lẫn vào nhau, dần dần hòa tan vào da thịt cảu đối phương.

“ Yến vương phi, dừng bước.” Vân Xảo một đường chạy đến, thấy Lãnh Ly còn chưa ra khỏi cung, vui mừng không thôi, nàng thở hổn hển đi đến gần Lãnh Ly, chậm rãi thi lễ.



“ Có chuyện?” Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều dừng bước.

“ n, Yến vương phi, về chuyện chủ tử nhà ta trúng độc, ta có một số việc muốn nói cho người.” Vân Xảo nhìn xung quanh trái phải một phen, cuối cùng thần thần bí bí nói, “ Ngày đó ta thấy Nhị hoàng tử đã đến Thúy Vi cung.”

Nhị hoàng tử, Hách Liên Mặc?

Con ngươi Lãnh Ly tối sầm lại, không nghĩ tới Phương tần cư nhiên cấu kết với Hách Liên Mặc.

Lãnh Ly dùng rồi hỏi : “ Phương tần và Nhị hoàng tử gặp mặt rất thường xuyên sao? ”

Vân Xảo lắc đầu, “ Ngày đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhị hoàng tử nói chuyện với Phương tần nương nương.”

“ Được rồi, ngươi về trước đi.” Lãnh Ly thu lại thần sắc hoài nghi, hướng Vân Xảo dặn dò nói, “ Đừng để chủ tử nhà người phát hiện ngươi ra đây gặp ta.”

“ Vâng.” Vân Xảo tự biết mình không thể ở lâu, xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh Vân Xảo đi ngày càng xa, có vài quân cờ bỏ, có vài quân cờ có thể cùng!

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên xoay người tiếp tục đi về phía trước, Lãnh Ly nhìn phía trước vô số đá cẩm thạch, khẽ nói với Hách Liên Hiên : “ Chỉ sợ Nhị hoàng tử đều không kiềm chế được nữa rồi.”

“ Không quản thế nào, đều không đủ sợ hãi phải không?” Hách Liên Hiên ôn hòa cười, Lãnh Ly nghiêng đầu vấn an, rõ ràng là một khuôn mặt đơn giản, lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy, cư nhiên không che dấu được phong thái.

Mỗi một ngày bồi ở bên người Hách Liên Hiên, nhìn hắn mỗi một ngày thay đổi, nói thật, chính mình ít nhiều đều có chút không quen biết hắn. Có thể hay không có một ngày hắn cũng sẽ thay đổi.

Ở vương phủ nghỉ ngơi mấy ngày, Lãnh Sương Linh liền chạy đến, bây giờ nàng đến Yến vương phủ liền giống như là đến nhà mình, rất thường xuyên.

Chỉ có bản thân nàng biết, nàng chẳng qua là nhàn rỗi đến nhàm chán, trước đây cùng Liễu Thiên Thiên có thể cùng tiến cùng lui, nhưng là từ khi hai nhà lập trường bất đồng, nàng dần dần có chút xa cách nàng ấy.

“ Yến vương vẫn ở trong cung, hôm nay ngươi liền bồi ta đi dạo phố đi.” Lãnh Sương Linh móc cánh tay mảnh khảnh của Lãnh Ly, khuôn mặt cười, “ Dù sao ta với ngươi cũng là tỷ muội, vẫn là không nên xa cách như vậy.”

Lãnh Ly trái tim run rẩy, trước kia rõ ràng là như nước với lửa, bây giờ lại thân mật như vậy.

Dù sao quả thật nàng cũng có chút nhàm chán, bồi nàng ấy cùng nhau đi dạo cũng không tệ.

Đường phố của kinh thành vẫn là trước sau như một náo nhiệt.

Nhìn Lãnh Sương Linh một bộ dáng thích thú chơi đùa, như thể chính mình mới là tỷ tỷ của nàng.

Lãnh Ly cùng Lãnh Sương Linh đang đi ở phía trước, liền thấy ở phía xa một trận hoảng loạn, nhiều người chạy tán loạn. Các nàng bước chân dừng lại nhìn kỹ, hóa ra là có người ở trên đường này cưỡi ngựa chạy băng băng.

Lãnh Sương Linh hỏa khí đằng không một tiếng liền xông đến, “ Thật là, người nào a, cư nhiên dám cưỡi ngựa ở nơi này, cũng không sợ làm người khác bị thương sao? ”

Lãnh Ly cũng không có lời nói, nàng một đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào người ngồi trên lưng ngựa, Vân Ki, muội muội của Vân Tuyền.

Vân Ki một thân ngựa sắc đỏ hồng, cầm roi trên tay, nhìn thấy mọi người trên đường né tránh nàng xa ba thước, trên mặt nàng hiện ra nụ cười châm chọc.

Xem ra chỉ sợ Vân Yến Thanh cũng phải đau đầu vì nàng.

“ Lại có thể là nàng!” Lãnh Sương Linh cũng nhận ra nàng, lộ vẻ mặt khinh thường, “ Thật là, còn ngại bản thân không đủ nổi danh sao?”

“ Sự tình như nào?” Xem ra mấy ngày mình không ở kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện.

“ Nghe nói nàng muốn câu dẫn Hách Liên Trần, kết quả bị cự tuyệt rồi.” Lãnh Sương Linh ghét bỏ, “ Một đứa con gái của thϊếp thất, lớn lên lại không xinh đẹp, Hách Liên Trần như thế nào hắn sẽ coi trọng.”

Lúc nàng nói “ Thứ xuất” hài nhi, sắc mặt có chút khó coi, nàng nhìn về phía Lãnh Ly lại nhìn thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, cũng thở môt hơi nhẹ nhõm.