Trong đại điện, Hoàng thượng ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, Liễu Quý phi ngồi tại bên cạnh.
Lãnh Ly không ngờ tới là Vân Yến Thanh và Vân Ki thế mà cũng ở đây.
Tâm trạng Lãnh Ly trầm xuống, nàng luôn cảm thấy sẽ xảy ra đại sự nào đó.
"Nhi thần/thần tức, bái kiến phụ hoàng, bái kiến Liễu Quý phi." Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi." Hoàng thượng nhìn qua hai người, nghiêng đầu nhìn Liễu Quý phi một chút, sau đó cười nói, "Chuyện hôm qua ta đã nghe Liễu Quý phi nói qua. Nữ nhi của Vân Tương có xung đột với Yến Vương phi có phải không?"
Lãnh Ly khẽ cong môi, rõ ràng là Lãnh Sương Linh mâu thuẫn với Vân Ki, Liễu Quý phi lại nói thành nàng và Vân Ki. Nàng cười lạnh, nói: "Phụ hoàng, ta sao lại có xung đột với Vân Ki cô nương được. Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Hoàng Thượng cười một tiếng, "Như thế thì tốt, cũng đừng bởi vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích với Vân Tương."
"Vâng." Lãnh Ly gật đầu.
"Kỳ thật hôm nay ta triệu các ngươi tiến cung còn vì một chuyện nữa." Hoàng thượng dừng một chút mới tiếp tục nói: "Vân Tương cảm thấy Vân Ki đã đến tuổi thành thân, cho nên muốn để trẫm chỉ hôn cho nàng, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, không bằng ta ban nàng ấy cho Hiên Nhi làm trắc phi?"
"Cái gì? !" Cả Lãnh Ly, Hách Liên Hiên và Vân Ki đều sững sờ.
Đặc biệt là Vân Ki, nàng vốn cũng không muốn tới, là Vân Yến Thanh cảnh cáo nàng phải an phận một chút, nàng chỉ coi như đến để làm cho Lãnh Ly chịu tội, không ngờ lại biến thành chỉ hôn.
Nói đùa cái gì, mẫu thân của nàng cũng là làm thϊếp của người ta, cuối cùng kết cục thảm thế nào nàng là người rõ nhất. Nàng đã từng thề tuyệt đối không làm thϊếp thất, không nghĩ tới Vân Yến Thanh thế mà muốn nàng gả cho Hách Liên Hiên làm thϊếp!
Quả nhiên là một chút tình cha con cũng không có.
"Phụ hoàng!" Hách Liên Hiên lập tức quỳ xuống, "Phụ hoàng, Nhi Thần chỉ cần Ly Nhi là đủ rồi, sẽ không cưới người khác. Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh!"
"Yến Vương, ngươi phải biết quân vô hí ngôn." Liễu Quý phi chậm rãi mở miệng.
Lãnh Ly vẫn luôn đứng yên, ánh mắt u lãnh liếc nhìn sắc mặt Liễu Quý phi và Vân Yến Thanh, đều là vẻ đắc ý sau khi đạt được âm mưu.
Còn mục đích của bọn họ, rõ ràng, dùng Vân Ki giữ chân Phủ Yến Vương, để bọn họ tranh thủ thời gian xử lí những việc khác.
Này đúng là một cao chiêu nha! Chỉ là bọn họ thật sự cho là Lãnh Ly nàng dễ bị ức hϊếp phải không!
"Phụ hoàng, thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhi thần thật sự không muốn nạp thϊếp!" Hách Liên Hiên nhiều lần kiên trì, hắn tuyệt không thể phụ tâm ý của Lãnh Ly.
"Hoàng thượng, ta thấy còn cần Yến Vương phi gật đầu mới được." Liễu Quý Phi khẽ cười duyên, "Hiên Nhi rất quan tâm Yến Vương phi nha."
Hoàng thượng cân nhắc gật đầu, đều nói Hách Liên Hiên sợ vợ, bây giờ xem ra đúng là như thế.
Lí do ngài muốn ban Vân Ki cho Hách Liên Hiên là bởi câu nói kia của Liễu Quý phi, Hách Liên Hiên trời sinh tính yếu hèn, luôn bị Lãnh Ly dắt mũi đi, sợ là sẽ có một ngày xảy ra loạn lạc, cảm thấy có người kiềm chế nàng lại mới tốt.
Lại nói, nữ nhi Vân Yến Thanh Vân Ki là lựa chọn tốt nhất, cho nên ngài mới đáp ứng.
"Nếu như thế, Yến Vương phi, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng thượng quay đầu nhìn về phía Lãnh Ly vẫn luôn trầm mặc.
"Nhi tức, đồng ý." Giọng điệu Lãnh Ly nghe không ra bất luận cảm xúc gì, chỉ rất kiên định hữu lực.
Hách Liên Hiên ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Lãnh Ly, chẳng lẽ nàng thật sẽ nguyện ý chia sẻ trượng phu cùng người khác?
"Chỉ có điều." Lãnh Ly mỉm cười, "Nếu là Trắc phi, Vân Tướng, Hoàng thượng và Quý phi nương nương đều nóng lòng như vậy, không bằng ba ngày sau liền cưới vào cửa đi."
"Hoàng thượng, ba ngày quá vội vàng rồi." Vân Ki dù sao cũng là nữ nhi ruột của Vân Yến Thanh, cho dù là con thứ, thân phận cũng cao hơn rất nhiều thứ nữ nhà khác, mặc dù ông biết Vân Ki đã không thể lưu lại trong phủ nhưng chỉ trong ba ngày thì không kịp chuẩn bị cái gì.
Lãnh Ly cười lạnh, nàng cần chính là ba ngày.
Mặc kệ nàng ta có phải là bất đắc dĩ hay là bị bức hϊếp, chọc giận nàng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Xem ra, Liễu Quý phi và Vân Yến Thanh dường như đã quên đi lòng dạ độc ác của mình, không quan hệ, nàng liền mượn Vân Ki để giúp bọn họ thanh tỉnh một chút!
"Ly Nhi, sao nàng lại đồng ý để Vân Ki làm Trắc phi?" Hách Liên Hiên kéo Lãnh Ly đến giả sơn sau ngự hoa viên, nghe Lãnh Ly thế đáp ứng mà hắn tức giận muốn điên lên!
Không phải hắn không có biện pháp ngăn cản, hắn thực sự không nghĩ ra vì sao Lãnh Ly phải làm như vậy?
"Hiên." Lãnh Ly gọi một tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chăm chú con ngươi ôn nhu của Hách Liên Hiên, nhìn xem bộ dáng hắn tức đến thở hổn hển, nàng không phải không hiểu tâm ý của hắn.
Chỉ là nàng cũng có suy nghĩ của nàng.
Tâm trạng Hách Liên Hiên từng chút từng chút bình tĩnh trở lại, hắn có thể khắc chế rất nhiều chuyện, duy chỉ không ngăn được tình cảm với Lãnh Ly.
Từ khi nào bắt đầu, chính hắn cũng không biết rõ.
"Thϊếp sẽ không chia sẻ một trượng phu với nàng ta." Lãnh Ly mạnh mẽ nói, ngón tay thon dài như ngọc chỉ lên bộ ngực phập phồng của Hách Liên Hiên, nói từng câu từng chữ, "Bởi vì trong lòng của chàng chỉ có thể có thϊếp."
Hách Liên Hiên giật mình, thì ra Lãnh Ly bá đạo như thế.
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, ôm nàng vào trong ngực.
Hách Liên Hiên vừa định mở miệng nói chuyện lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Liễu Quý phi.
"Ba ngày thì ba ngày, đầu tiên phải đẩy cục phiền toái lớn đó đẩy đi đã!" Giọng điệu Liễu Quý phi vô cùng bén nhọn, "Nó đã nháo loạn ở phủ Vân Tướng đến gà chó không yên, nữ nhi như này ngươi giữ lại thì có tác dụng gì."
Vân Yến Thanh hơi thở dài một tiếng.
"Còn nữa, nó làm sao có thể so sánh được với Vân Tuyền. Vân Tướng không muốn được cái này mất cái khác, ta để nó gả cho Hách Liên Hiên cũng vì kiềm chế Lãnh Ly, ngươi nhìn dáng vẻ vô pháp vô thiên nàng ta xem, đừng quên, ngươi chính là nhạc phụ tương lai của Trần Nhi!" Liễu Quý phi mạnh mẽ nói.
"Vâng."
Lãnh Ly có hơi giật mình, không nghĩ tới Vân Yến Thanh lại khúm núm trước mặt Liễu Quý phi như thế, hoàn toàn không uy phong như lúc trước triều đường.
Hách Liên Hiên cũng giật mình, Vân Yến Thanh như là một kẻ gặp cảnh khốn. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Lãnh Ly, nàng gật gật đầu, trong này nhất định có gì đó quái lạ!
Đợi đến Liễu Quý phi cùng Vân Yến Thanh rời đi, bọn họ mới đi ra từ sau giả sơn.
"Chàng nói chúng ta có nên điều tra một chút mối liên hệ giữa Liễu Quý phi và Vân Yến Thanh?" Lãnh Ly nghiêng đầu hỏi, nàng trông thấy đôi mắt lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch như có điều suy nghĩ của Hách Liên Hiên.
"Hiên, làm sao vậy, có phải chàng nghĩ ra cái gì rồi?" Lãnh Ly thấy ánh mắt Hách Liên Hiên khác hẳn vẻ ngây thơ thường ngày.
"Không có việc gì, chỉ là từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua bộ dạng này của Vân Tướng." Hách Liên Hiên mỉm cười, lần này đi đúng là có giá trị.
Ở lại trong cung cũng không có chuyện gì, hai người dắt tay nhau hồi phủ.
Trở lại Yến Vương phủ, Vu Đồ hình như đã nghe chuyện Hách Liên Hiên muốn nạp Trắc Phi, sai phái hạ nhân dọn dẹp một gian viện tử ở hậu viện cho Vân Ki ở.
Lãnh Ly cười lạnh, quát đám hạ nhận đang bận bạn rộn rộn, "Dừng lại hết cho ta."
Đám người e ngại Lãnh Ly vội vàng ngừng làm việc, cúi đầu không nói.
Vu Đồ cười hì hì đi đến trước mặt Lãnh Ly, "Vương phi, chuyện Vương gia cưới Trắc Phi thỉnh người không cần lo nghĩ gì cả, hết thảy đã có ta quản lý."
Lãnh Ly không những không giận mà còn cười, "Vu quản gia, ta phân phó ngươi tới làm những chuyện này lúc nào?"
"Ta là quản gia của Yến Vương Phủ, tự nhiên ta có thể quản lý những thứ này." Vu Đồ không vui nói.
Lãnh Ly chớp mắt một cái, "Vu Đồ, ngươi là một nô tài mà dám can đảm xưng "ta" trước mặt Vương gia và Vương phi, ngươi lại ngứa da đúng không? !"
Hình phạt lần trước của Lãnh Ly Vu Đồ vẫn nhớ rõ mồn một, hận ý nơi đáy lòng lại càng tăng lên.
Sắc mặt hắn khó coi sửa lại: "Nô tài biết sai."
"Ngươi muốn lấy lòng Trắc phi, ta không phản đối." Ánh mắt Lãnh Ly âm trầm, "Các ngươi cũng vậy, nhưng nếu trong mắt các ngươi không có người Vương phi này, ta sẽ khiến các ngươi chết rất khó coi."
"Vâng." Ai cũng nhận ra sát ý trong lời Lãnh Ly, tất cả đều không dám phản kháng.
"Vu quản gia cũng mệt mỏi rồi." Lãnh Ly thu hồi ánh mắt, nàng nói với Thanh Âm bên cạnh, "Mấy ngày nay hãy để Vu quản gia nghỉ ngơi thật tốt, chuyện trong Vương phủ tạm thời để ngươi chuẩn bị đi."
"Vâng, nô tỳ nhất định nghe theo Vương phi phân phó." Thanh Âm cao giọng, nhắc nhở đám người ai mới là nữ chủ nhân của vương phủ.
Ba ngày sau.
Phủ Vân Tướng vui mừng hớn hở, mà Yến Vương phủ cách mấy con phố lại âm u đầy tử khí, chỉ có hai chiếc đèn lồng viết chữ hỉ đỏ chót treo trên cổng.
Hạ nhân Vân phủ bận tối mày tối mặt mà hạ nhân Yến Vương phi lại làm việc ngay ngắn rõ ràng, phảng phất như hôm nay cũng như mọi ngày, không có bất kỳ chuyện quan trọng gì xảy ra.
Vân Ki dù có không đồng ý trăm vạn lần cũng không thay đổi được gì, nàng cũng không có cách nào, hoàng mệnh lớn như trời, nàng phản kháng không được. Nếu muốn phản kháng thì chỉ có một đường chết.
Nàng biết Lãnh Ly chán ghét mình.
Nàng sẽ không nhận mệnh, làm tiểu thϊếp thì thế nào, chỉ cần Lãnh Ly chết rồi, nàng chính là Yến Vương phi!
Nha hoàn thϊếp thân đi đến bên người nàng nói: "Tiểu thư, giờ lành đến rồi, nhanh lên đường đi."
Nàng gật đầu, một lão mụ tử phủ lên đầu nàng một cái khăn đỏ, sau đó cùng một lão mụ tử khác đỡ nàng ra khỏi khuê phòng. Mặc kệ là thật tâm hay là giả dối, nàng đều muốn bái biệt phụ mẫu, cuối cùng ngồi lên kiệu hoa.
Đội ngũ đón dâu trên đường đi thổi sáo đánh trống cuối cùng cũng đến Yến Vương phủ.
Thanh Âm và Vu Càn Phong đang đứng đợi sẵn, bọn họ thấy kiệu hoa đi tới, lập tức sai người đóng cửa chính Yến Vương phủ lại.
Kiệu hoa dừng tại cổng, lão mụ tử nhìn đông ngó tây cũng không thấy tân lang, vội la lên: "Này, nhanh báo Yến Vương ra ngoài đón thân! Chậm trễ giờ lành liền không tốt!"
"Vương phi chúng ta nói, Vương gia không cần tự mình đón dâu." Thanh Âm liếc một cái, "Thỉnh Vân Trắc phi xuống kiệu đi từ cửa hông vào phủ!"
Đám người nghe xong liền xôn xao, chẳng qua tại đại gia đình coi trọng tôn ti trật tự thì chuyện này là hợp tình hợp lý, nhưng Vân Ki là nữ nhi của Vân Yến Thanh, các nàng đều có thể cùng nghênh ngang vào cửa như chính thất.