Dụ Hôn

Chương 90: Để Giang Trí giúp Mạnh Nghiên tìm việc làm




Giang Trà kinh ngạc nhìn cô, “Có vẻ quan hệ giữa em và Chủ tịch Mạnh rất tốt.”

Theo lý mà nói, cô phải thân với mẹ ruột hơn 5mới đúng, phản ứng của Cố Tương làm anh rất ngạc nhiên.

Cố Tương nói: “Chú ấy rất tốt với tôi.”

Mặc dù chú Mạnh k6hông phải bố ruột của cô, mặc dù việc chu cấp cho cô đi học chỉ là tiện nay, nhưng đối với Cố Tương, dù tốt hay xấu cô đều sẽ ghi 7nhớ ở trong lòng. Giang Trà đi theo Cố Tương xuống nhà, chủ Mạnh đã đi từ bên ngoài vào phòng khách. Có thể là do chuyện của nhà h4ọ Mạnh đã được giải quyết, nên trông ông ấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Chú.” Cố Tương chủ động chào hỏi.

Chu Mạnh n8hìn về phía Cố Tương và Giang Trì, ông nói: “Hai đứa đến rồi à.”

Cố Tương đáp: “Vâng ạ.” Chú Mạnh đi đến chỗ ghế sô pha và nói với hai người họ: “Lại đây ngồi đi.” Cố Tương và Giang Trà đi tới, Giang Trà cất tiếng gọi: “Bố.” Chu Mạnh nghe Giang Trì gọi thế thì mỉm cười, lần trước Giang Trà gặp ông vẫn gọi là Chủ tịch Mạnh, lần này lại gọi bố làm ông rất bất ngờ. Ông nói: “Con cứ gọi chủ là chủ Mạnh giống Cố Tương là được rồi.”
Giang Trà gật đầu, chú Mạnh bảo hai người: “Ngồi đi.”

Ba người vừa mới ngồi xuống, Mạnh Nghiên từ trong phòng bếp đi ra, cô ta ngồi xuống bên cạnh bố mình, ôm lấy cánh tay ông và gọi: “Bố.”

Dù bố có thương Cố Tương đến đầu thì có một điều mà Cố Tương không bao giờ có thể thay thế được, đó chính là... cô ta mới là con gái ruột của bố! Cố Tương chẳng là cái gì cả!

Chú Mạnh vừa nhìn thấy Mạnh Nghiên là nhíu mày, “Buổi sáng bố bảo con đi phỏng vấn, sao con không đi?”

Mạnh Nghiên đã tốt nghiệp nhưng vẫn chưa có việc làm, thành tích của cô ta vốn không tốt, lại không có lòng cầu tiến, chủ Mạnh nhờ vào quan hệ tìm cho cô ta một công việc, nhưng cô ta làm được vài ngày là nghỉ.

Mạnh Nghiên không ngờ bổ lại nhắc đến chuyện công việc của mình ở ngay trước mặt Giang Tri!
Chỉ vì cái công việc chán chết này mà ngày nào bố cũng nói cô ta, nhưng cô ta thật sự không muốn vào văn phòng sống cuộc sống đi sớm về muộn đầu. Nhưng vì đang ở trước mặt Giang Trì nên cô ta không dám nói gì, chỉ có thể tủi thân nói: “Buổi sáng con có chút việc nên không đi.”

“Lần nào con cũng nói là có việc, con xem lại mình đi sao lại như thế này hả. Con nhìn chị của con, anh rể của con kìa, có ai giống như con ngày nào cũng chơi bời không?”

Mạnh Nghiên ấm ức nói: “Con sẽ cố gắng làm việc mà.”

Nói đến đây, Mạnh Nghiên bỗng nhìn về phía Giang Trà, cô ta hỏi: “Anh rể này, trong bệnh viện các anh có thiếu người không? Hay là anh giới thiệu cho em một công việc đi.”

Giang Trì: “...”

Tuy nói xã hội hiện giờ toàn nhờ vào quan hệ, ai có chuyện gì cũng nhờ người quen giúp đỡ, nhưng việc Mạnh Nghiên bỗng dưng hỏi mình tìm giúp một công việc là điều mà Giang Trí không ngờ tới.
Anh nói: “Anh không chịu trách nhiệm về những thứ này.”

Rất khó để vào được bệnh viện của

bọn họ, mặc dù cũng có một số

người đi cửa sau, nhưng xưa nay

Giang Trí không bao giờ làm điều

này, cũng không thích.

Mạnh Nghiện nói: Anh là Phó Viện“

trưởng mà cũng không được sao?”

Giang Trà liếc cô ta, anh nói: “Em

không làm được những công việc

mà anh có thể sắp xếp được.”

Mạnh Nghiên kiên trì, “Em có thể

học mà. Em chịu được cực khổ, thật

đấy.” Cố Tương nghe Mạnh Nghiên

nói mà suýt bật cười, nói đùa đấy à,

cô nàng này có thể chịu được cực

khổ? Bảo cô ta chạy bộ có 800 mét

thôi mà cũng còn ngại mệt đấy!

Bình thường đi mua sắm, phải xách

đồ thôi mà tay,

cô ta mà chịu được cực khổ gì?

Cô liếc sang Giang Trì, biết anh

đang rất khó xử, từ chối không được

mà không từ chối cũng không xong,
cô bèn trả lời thay anh: “Chủ tìm

cho cô nhiều công việc như vậy, có

cái nào không thoải mái? Công việc

trong bệnh viện vừa mệt vừa cực

khổ, không thích hợp với cô đâu.”