Dụ Hôn

Chương 93: Tuổi thơ của Cố Tương




Lần đầu tiên Cố Tương tới, bà Mạnh bảo cô không được đến nữa. Sau đó, vì quá nhớ mẹ nên cô đến, nhưng không dám vào nhà, cũng kh5ông dám để cho mẹ biết, cô chỉ dám len lên nhìn mẹ, một mình trốn ở gần đấy lặng lẽ lau nước mắt.

Có một lần chú Mạnh trở6 về bắt gặp cô đang đứng ở cửa, cô bé bị bố đánh bầm tím khắp người, trên cánh tay cũng có vết thương.

Trước khi chủ Mạnh7 lấy mẹ của Cố Tương, ông có một đứa con trai ngày nào cũng chỉ biết làm ông tức giận, cho nên ông vẫn luôn muốn có một cô con g4ái nhỏ.

Khi đã có Mạnh Nghiên rồi, ông đương nhiên rất yêu thương chiều chuộng Mạnh Nghiên, vì vậy ông không thể nào hiểu8 nổi, tại vì sao lại có người cha đối xử với con gái mình như thế.

Ban đầu, ông cũng nói chuyện này với bà Mạnh, để bà ấy gọi điện thoại về bảo bố của Cố Tương dừng lại.
Chỉ là...

Bố của Cố Tương hoàn toàn không nghe bất kỳ lời khuyên nào, còn cảm thấy rằng bà Mạnh đang xen vào việc của người khác.

Sau đó, bà Mạnh tức giận quá và không bao giờ quan tâm đến chuyện của Cố Tương nữa.

Mặc dù chú Mạnh muốn nhúng tay vào, nhưng Cố Tương dù sao cũng không phải là con gái của ông, bố của con bé vẫn còn sống thì ông làm gì có tư cách để nói chuyện.

Mãi cho đến khi bố của Cố Tương qua đời, chú Mạnh mới bảo mẹ của Cố Tương nhận cô về nuôi...

Chu Mạnh nói: “Khi còn nhỏ, Cố Tương đã phải chịu rất nhiều khổ sở từ bố của con bé, nên con bé luôn không có cảm giác an toàn. Lại thêm mẹ con bé rời xa con bé cũng được một thời gian khá dài, nên có thể ít quan tâm tới con bé... Chủ nói với cháu những điều này là muốn cho cháu biết rằng, Cố Tương sống không hề dễ dàng. Con bé là một đứa ngoan, từ xưa tới nay không bao giờ gây rắc rối. Lần này trong nhà xảy ra chuyện cũng là con bé đứng ra bảo vệ... ở nhà của chú, địa vị của Cố Tương cũng giống như Mạnh Nghiên, đều là con gái của nhà họ Mạnh. Sau này nếu cháu đối xử không tốt với nó, chú sẽ không để con bé phải chịu ấm ức đầu... Chủ biết, nhà họ Giang rất có quyền thế, có lẽ cháu sẽ cảm thấy chú đang nói đùa với cháu...”
“Cháu hiểu.” Không đợi chủ Mạnh nói xong, Giang Trí đã trịnh trọng ngắt lời ông. Giang Trì tiếp tục: “Cháu sẽ tốt với cô ấy.” Những lời nói của chú Mạnh khiến anh hiểu được những gì mà Cố Tương đã phải trải qua.

Cô ấy dễ nổi cáu, dễ bị tổn thương và nhạy cảm, cũng không có niềm tin vào những người xung quanh, nhưng đây không phải là lỗi của cô ấy mà liên quan đến những gì cô ấy đã trải qua.

Anh chỉ nghe chủ Mạnh kể về quá khứ của cô thôi mà đã cảm thấy rất khó chịu rồi. Huống gì là Cố Tương đã từng trải qua những việc đó.

Sau khi tiếp xúc với nhà họ Mạnh, anh nhận thấy rằng đúng là chú Mạnh thực sự rất thương Cố Tương... Vì trong cái gia đình này, ngoài ông ấy ra thì chẳng còn ai quan tâm Cố Tương sống có tốt hay không, họ chỉ sợ đắc tội với anh mà thôi.
Chú Mạnh gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Giang Trí mỉm cười, anh nói: “Thật ra thái độ của cháu cũng giống như thế. Chủ coi cô ấy như người nhà thì mọi người sẽ là người nhà của cháu. Còn nếu như mọi người đối xử với cô ấy không tốt, vậy thì duyên phận giữa cháy và nhà họ Mạnh cũng kết thúc ở đây.”

Chủ Manh nghe Giang Trà nói mà kinh ngạc, sau đó ông nhanh chóng hiểu ra. Đây cũng là lý do vì sao... hôm nay ở trước mặt ông mà Giang Trí không hề cho Mạnh Nghiên một chút mặt mũi nào.

Lúc này, Cố Tương đang đứng ở cạnh cửa, mẹ cô ôm rất nhiều đồ ra và bảo với cô: “Con mang hết những thứ này về nhà họ Giang đi.”

Giang Trà mang tới rất nhiều quà,

nhà bọn họ đương nhiên là phải đáp

lễ.

Cố Tương đứng tựa vào cửa nhìn

xem mẹ đã chuẩn bị xong hết, cô

đáp: “Vâng,
Mẹ cô nói: “Để mẹ bảo người làm

để hết lên xe cho con.”

Cố Tương đưa chìa khóa xe cho mẹ,

bà cũng bảo người làm chuyển quà

ra ngoài.