Dụ Hôn

Chương 89: Lăn ra ngoài




Giang Trà chủ động hỏi: “Em muốn mang” “

Thật ra trước đó anh vẫn còn đang giận cô, nhưng sau khi biết một ít chuyện của cô từ chỗ5 Mạnh Nghiên, anh lại không muốn giận cô nữa.

“Chẳng mấy khi về nhà, tiện thể mang đi luôn.”

Đây toàn là những thứ đã cũ,6 nhưng đối với cô, chúng không chỉ đơn thuần là những món đồ, mà giống như những hồi ức khiến cô buồn hơn.

Nói xong, Cố Tương ng7ẩng đầu nhìn lướt qua Giang Trì, phát hiện người vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt từ buổi sáng, bây giờ hiền hòa hơn rất nhiều.

Cô h4ỏi: “Anh nói chuyện gì với Mạnh Nghiên thế?”

“Muốn biết à?” Giang Trí nhíu mày.

Cố Tương tò mò nhìn anh, nhưng lại nghe 8thấy anh thừa nước đục thả câu, “Không nói cho em biết.” “..” Cố Tương cảm thấy trán mình đang nổi gân rồi, cô quát, “Lăn ra ngoài.”
Tên đàn ông xấu xa!

Nhưng... Cố Tương cũng có thể hiểu được vì sao anh lại có thái độ tốt với nhà họ Mạnh.

Bọn họ đều là những người cao quý, từ nhỏ đã được người khác nàng trong lòng bàn tay, nào giống cổ.

Đây cũng là lý do vì sao cô và Giang Trí không có chủ đề chung. Dù sao cô cũng là người một người khó ưa mà!

Mạnh Nghiên mới vừa từ dưới nhà đi lên, thấy cửa phòng Cố Tương mở, phát hiện Giang Trì cũng ở bên trong và đang nói chuyện với Cố Tương. Không biết hai người nói cái gì mà khi cô ta đi tới, chỉ nghe thấy một câu: “Lăn ra ngoài.”

Khóe miệng cô ta nhếch lên, cô ta biết Cố Tương và Giang Trà sẽ không hòa hợp mà.

Mà Cố Tương cũng gan thật đấy!

Dám bảo Giang Trì cút đi!

Mạnh Nghiên cũng không đi vào mà xuống luôn tầng dưới.

Bà Mạnh đang bận rộn ở trong bếp thì Mạnh Nghiên đi vào, gọi: “Mẹ.”
“Cái gì thế?” Bà Mạnh nhìn con gái, “Phòng bếp toàn mùi dầu mỡ, con mau ra ngoài đi.”

Từ xưa tới nay bà Mạnh chưa bao giờ để Mạnh Nghiên vào bếp, theo bà ta, con gái bà nên được cưng chiều. Mạnh Nghiên mách: “Con vừa mới nghe thấy chị và anh rể cãi nhau.”

“Con nói cái gì?” Bà Mạnh nghe xong lông mày nhíu lại, Cố Tương lại cãi nhau với Giang Trà, như vậy sao được? Đển ngay cả Mạnh Nghiên không lễ phép với Giang Trí mà còn bị mẹ nói, huống chi là Cố Tương. “Tại sao chúng nó lại cãi nhau?” “Chị con cãi nhau với người khác còn cần lý do sao?” Mạnh Nghiên nói: “Anh rể lên tầng tìm chị ấy, vậy mà chị ấy lại bảo anh rể cút đi! Thái độ của chị ấy với anh rể quá tệ!”

Bà Mạnh nhíu mày, “Để lát nữa mẹ sẽ nói nó.”

Giang Trà tốt tính, Cố Tương lại có thái độ như thể đối với anh thật sự là quá đáng!
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên người ta tới nhà, sao cô có thể như vậy?

Mạnh Nghiên tiếp tục thêm dầu: “Chị kết hôn với anh rể là vì nhà ta... Giờ hai người không thể hòa hợp, thực ra cũng có thể hiểu được.”

“Chị con thật là... lấy được người chồng tốt như vậy rồi còn không biết quý trọng. Sau này người ta bỏ nó, nó còn không biết tại vì sao đấy!”

“Đúng đấy.” Mạnh Nghiên nói: “Con vừa mới trò chuyện một chút với anh rể, phát hiện anh ấy thật sự rất tốt.”

“Đương nhiên rồi.” Bà Mạnh đồng ý, “Lần trước cô Vương đưa chồng đến bệnh viện khám, anh rể con đã giúp cô ấy đấy.” Nhắc đến Giang Trà, bà Mạnh chỉ có khen ngợi.

Mạnh Nghiên nhìn mẹ mình, cô ta có thể thấy được mẹ thật sự rất thích Giang Trì.

Đương nhiên, cô ta cũng thích!

Cố Tương và Giang Trà vẫn còn ở
trên tầng, cô vừa mới thu dọn đồ đạc

xong thì chủ Manh trở về.

Cố Tương nói: “Đi thôi, tôi đưa anh

xuống dưới chào chủ Mạnh.”

Nói thật, nếu không phải nghĩ đến

việc chủ Mạnh đối xử với mình rất

tốt, thì Cố Tương đã chẳng muốn

vào làm dâu nhà họ Giang rồi.

Lúc này chú Mạnh trở về, cô đương

nhiên muốn đưa Giang Trị xuống

chào hỏi.