Mấy câu này của Mạnh Nghiên, phần lớn là lặp lại lời mà mẹ cô ta đã nói. Cố Tương sống cùng bố quá lâu, từ nhỏ cũng không biết cách giao tiếp với 5mọi người, nên sau khi về nhà họ Mạnh, mẹ thấy cô không thích nói chuyện thì cảm thấy cô giống bố.
Giang Trì ngồi nghe Mạnh Nghiên nói.
Đúng là anh khả tò mò về chuyện của vợ mình. Dù sao anh vẫn luôn muốn biết rốt cuộc Cố Tương là người như thế nào.
Không ngờ anh cò7n chưa kịp hỏi, Mạnh Nghiên đã chủ động kể chuyện về Cố Tương rồi.
Nhưng, Mạnh Nghiên nói là một chuyện, nghe vào tai Giang Trà lại là mộ4t chuyện khác. Chẳng trách Cố Tương bị bệnh cũng không muốn gọi điện thoại về nhà, thì ra là vì người của nhà họ Mạnh đối xử với cô như thế này. 8
Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là, rõ ràng trông cô có vẻ lạnh lùng như vậy, thế mà lại kết hôn với anh vì muốn giúp nhà họ Mạnh.
Giang Trà nhìn Mạnh Nghiên, anh tò mò hỏi: “Nói như vậy, em cũng không quá thích chị của em?”
Mạnh Nghiên tỏ vẻ ghét bỏ, “Chị ấy như thế thì ai mà thích được chứ?”
Giang Trà cụp mắt, anh đặt tách trà xuống bàn, ở góc độ mà Mạnh Nghiên không nhìn thấy, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
Anh điềm tĩnh nói: “Nhưng cô ấy là chị của em, có quan hệ huyết thống với em, dù thế nào thì hai người cũng là người nhà.”
Mạnh Nghiên bĩu môi: “Nếu chị ấy mà không phải là chị của em, thì em đã đuổi chị ấy ra khỏi nhà từ lâu rồi. Ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt em... Em là em gái của chị ấy mà chẳng thấy chị ấy đối xử tốt với em
gì cả.”
Để mà nói ra những điều đáng ghét ở Cố Tương, Mạnh Nghiên cảm thấy mình có thể nói ba ngày ba đêm.
Giang Trí không biết Cố Tương có đối xử tốt với Mạnh Nghiên hay không, nhưng ít ra ở trước mặt anh, cô chưa từng nói xấu Mạnh Nghiên, cũng không nói xấu bất cứ người nào trong nhà họ Mạnh.
Anh không muốn tiếp tục nghe Mạnh Nghiên nói chuyện nữa, sợ mình sẽ không nhịn được mà đổ cả tách trà lên đầu cô ta, anh đành bảo: “Tôi vào phòng vệ sinh rửa tay.”
Sau đó đứng lên rời khỏi phòng khách.
Mạnh Nghiên nhìn theo bóng lưng Giang Trà, cô ta nhận ra thái độ của anh cũng không nhiệt tình, nhưng cho dù là như thế vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai!
Nếu biết trước Giang Trà đẹp trai như vậy thì lúc mẹ bảo cô đi làm dâu nhà họ Giang, cô đã không tặng chuyện tốt như thế này cho Cố Tương rồi.
Mạnh Nghiên ngồi trên ghế sô pha, cô ta cầm một quả quýt lên tự bóc cho mình một cách rất buồn bực.
Giang Trà đi vệ sinh xong cũng không quay lại phòng khách mà hỏi thăm người giúp việc rồi đi lên tầng tìm Cố Tương.
Mỗi lần trở về nhà, Cố Tương đều thích trốn trong phòng làm việc riêng của mình, và lúc này cô đang thu dọn đồ đạc.
Chẳng mấy khi trở về đây, cô nhân tiện mang theo một số thứ của mình đi. Cô phát hiện mình sống ở chỗ này nhiều năm rồi nên đồ đạc cũng khá nhiều, mặc dù không quá quan trọng nhưng vẫn không nỡ vứt đi.
Có tiếng gõ cửa, cô đi mở cửa thấy Giang Trí đứng ở bên ngoài.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu đen, người đàn ông này đúng là chiếc móc treo áo trời sinh, chỉ mặc đại một bộ quần áo thôi cũng rất đẹp trai.
Cố Tương mở cửa rồi quay lại trong phòng, cô nói: “Anh không ở dưới nhà nói chuyện với Mạnh Nghiên mà chạy lên đây làm gì?” Lúc cô nói chuyện trong buồn buồn.
Giang Trì nghĩ tới chuyện từ hôm qua nghe nói phải về nhà, trông cô đã không vui rồi. Lúc trước anh vẫn luôn không hiểu, giờ hình như anh đã hiểu rõ rồi, Anh nói: “Em cứ ném tôi ở dưới nhà
như vậy à?”
Vừa nói, anh vừa đi vào quan sát
căn phòng của Cố Tương, trong
phòng không có nhiều đồ đạc, ngoài
những đồ dùng
cần thiết ra thì chỉ có
vài cuốn sách, trên bệ cửa sổ còn có
thêm một chậu cây xanh nữa.
Và chiếc máy quay phim cô vừa mới
lấy ra để ở trên bàn.
Giang Trà đi đến ngồi xuống ghế số
pha rồi nhìn Cố Tương. Cô đang thu
xếp đồ đạc nên không buồn để ý tới
anh.