Giờ tan tầm khá đông người, nhưng Giang Trà chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy được cô đứng ở bên đường.
Anh dừng xe ở trước mặt cô.
5Hai cô gái nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Cố Tương nhìn Giang Trà, “Hôm nay anh tan làm sớm thế à.”
Giang Trà lại hỏi6: “Ngày nào tôi cũng tăng ca không trở về nhà là em vui nhất, đúng không?”
Anh có cảm giác mình bị ghét bỏ rất rõ ràng. Cố Tương phản 7bác: “Tôi đâu có nói như vậy.”
Nhưng không thể ngăn được cô nghĩ như vậy! Cô chỉ suy nghĩ một chút thôi, không phạm pháp đúng không.
“Đi đâu?” Giang Trà hỏi.
Bạch Vi nhanh chóng nói địa chỉ.
Giang Trà lái xe qua, ba người cùng đi ăn cơm.
Giang Tr8í đi ở phía trước, Bạch Vi đi theo bên cạnh Cố Tương, cô ấy thì thầm: “Bác sĩ Giang đối xử với cậu tốt đấy chứ! Tan làm còn đến đón cậu.” “..” Cố Tương nói: “Cậu xác định anh ta không phải muốn tới ăn chực chứ?”
Cố Tương vừa mới nói xong đã bị Bạch Vi đầm cho một cái.
Đau chết đi được, “Bạch Vi!”
Bạch Vi nói: “Thái độ của anh ấy đối với cậu tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt rồi! Cậu phải nắm chắc cơ hội đấy!”
“...” Cố Tương liếc nhìn bóng lưng của Giang Trì. Nghe Bạch Vi nói như thế, cô lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, Giang Trì đã kiêu ngạo và lạnh lùng như thế nào.
Lúc ấy anh thật sự làm cô tức chết! Đển nhà hàng, ba người ngồi xuống, Cố Tương phụ trách gọi đồ ăn.
Bạch Vi bị mắc chứng gặp khó khăn trong việc lựa chọn, khác hẳn với Cố Tương, cho nên việc chọn món ăn thường là do Cố Tương làm.
Cố Tương đang gọi đồ ăn thì đột nhiên nghe thấy Bạch Vi hỏi: “Bác sĩ Giang, khi nào anh định tổ chức tiệc cưới với Cố Tương?”
Cố Tương: “...”
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô bạn thân, “Cậu đang nói cái gì đấy?” “Đăng ký kết hôn cũng đăng ký rồi, không phải sau đó là tổ chức lễ cưới à?” Bạch Vi nhìn Giang Trì, cô ấy chất vấn: “Bác sĩ Giang, tôi nói đúng chứ?”
Mặc dù Cố Tương nghĩ là sau ba năm cô sẽ rời khỏi nhà họ Giang, và vạch một ranh giới rõ ràng với Giang Trì. Nhưng Bạch Vi lại nghĩ khác.
Cô ấy là bạn tốt của Cố Tương, nên luôn luôn quan tâm đến việc hạnh phúc cả đời của bạn mình.
Điều kiện của Giang Trì về mọi mặt đều rất tốt, nếu Cố Tương có thể ở bên anh, Giang Trí lại đối xử tốt với Cố Tương thì Bạch Vi sẽ rất vui.
Tất nhiên, cái gì nên có thì phải có, cũng không thể làm Cố Tương chịu thiệt thòi được. Cố Tương quay ra nói với Giang Trì: “Cậu ấy chỉ lo lắng vớ vẩn thôi, anh đừng để ý tới cậu ấy.”
Cô còn không muốn để mọi người biết cô đã kết hôn với Giang Trí ấy chứ, nói gì đến việc tổ chức tiệc cưới. Hơn nữa, cô biết Giang Trì chắc hẳn cũng không nghĩ tới chuyện này. Dù sao cả hai người bọn họ đều biết rất rõ cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch.
Vì không để Bạch Vi tiếp tục hỏi và làm mọi người khó xử, Cố Tương gọi nhân viên phục vụ đến và nhanh chóng gọi món. Sau đó cô bắt đầu hỏi Giang Trì về chuyện của Tô Vãn: “Tô Vãn đã nói gì khi cô ta đến bệnh viện tìm anh?” “Cô ta bảo em phải xin lỗi cô ta.” Giang Trì hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Muốn tôi xin lỗi á, nghĩ hay lắm.”
Giang Trí cười, “Tôi biết em sẽ nói như vậy mà! Cho nên tôi đã cự tuyệt thay em rồi. Tôi nói với cô ta rằng, nếu thích thì cô ta có thể đi kiện.”
“..” Nghe thấy hai chữ đi kiện, mặt Cố Tương đen đi, “Ngài Giang à, anh thật là biết cách nghĩ kể cho người khác đấy.”
Giang Trì nhìn cô, “Sao thế, em sợ à?”
Giang Trì dám nói như thế, tất nhiên là vì hoàn toàn chắc chắn Tô Vãn sẽ không thể hiện thành công.
Cố Tương nói: “Tôi chỉ không thích phiền phức thôi.”
Với tính cách của Tô Vãn, chắc hẳn
cô ta sẽ không làm chuyện phiền
phức như thế.
Giang Trà thì hay rồi, lại nghĩ kể hộ
cho người khác.
Giang Trì bảo: “Đừng lo... Nếu cô ta
đi kiện thật, tôi sẽ giúp em xử lý.”
“Anh nói rồi đấy nhé! Tôi chỉ sợ đến
lúc đó anh lại đổi ý thôi.”