“Anh nói rồi đấy nhé! Tôi chỉ sợ đến lúc đó anh lại đổi ý thôi.”
“..” Giang Trì nghe cô nói mà cảm thấy rất bất đắc dĩ, “Ở trong mắ5t em, tôi chính là một người như vậy à?”
Dù thế nào thì cô cũng là vợ hợp pháp của anh. Cô gặp chuyện, sao anh có thể mặc kệ được!6
Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, cười bảo: “Cố Tương là vậy đấy, từ trước đến giờ cậu ấy chỉ tin vào chính mình, không tin người khác.” 7
Cố Tương cúi đầu ăn cơm của mình.
Đó là bởi vì, trên thế giới này chỉ có bản thân mới là đáng tin cậy nhất. Giang Trì ngh4e Bạch Vi nói mà nhìn thoáng qua Cố Tương, “Tôi có thể nhìn ra được.”
Rõ ràng cô ấy có khúc mắc nhưng lại không sẵn sàng mở rộng 8trái tim mình với mọi người.
“..” Cố Tương oán trách: “Hai người chỉ giỏi hợp lại bắt nạt tôi! Tôi đi rửa tay đây.”
Cố Tương nói xong bèn đứng dậy, đi ra ngoài.
Giang Trì nhìn cô đi mà không nói gì.
Bạch Vi lại lên tiếng: “Bác sĩ Giang, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu! Anh và Cố Tương đã kết hôn thì nên tổ chức đám cưới mới đúng chứ? Nếu anh nghĩ muốn qua loa cho xong là không được đầu.” Giang Trà nói: “Có thể Cố Tương sẽ không đồng ý chuyện tổ chức hôn lễ.”
“Sao lại không đồng ý?” Bạch Vi phản bác, “Có cô gái nào kết hôn mà không hy vọng mình được tổ chức hôn lễ hoành tráng đầu! Bác sĩ Giang cũng không phải không có điều kiện này, đầu thể đến tiền tổ chức hôn lễ cũng muốn tiết kiệm chứ hả.”
Giang Trì nói: “Cố Tương không muốn ở bên tôi, cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì gia đình của cô ấy... Sau này, cô ấy muốn rời đi. Nếu đã như vậy thì cần gì phải tổ chức lễ cưới?” Làm thế chỉ khiến cả hai đều ngột ngạt.
Bạch Vi: “Nói như vậy là bác sĩ Giang định thả cô vợ vất vả lắm mới cưới về được này đi à? Nếu đã như vậy thì hôm nay anh tới đây làm gì?”
Giang Trà bị Bạch Vi hỏi mà nghẹn họng.
Anh cũng cảm thấy thật hoang đường. Rõ ràng hôm qua anh đã định sau này sẽ không dây dưa với cô ngoại trừ lúc ở nhà, thế mà hôm nay lại chủ động chạy tới đây ăn cơm cùng cô.
Bạch Vi tiếp tục: “Nghe đồn bác sĩ Giang không gần nữ sắc, thậm chí còn có người nói anh thích đàn ông. Nhưng, anh lại quan tâm đến Cố Tương như vậy đã chứng minh anh để ý cậu ấy. Chỉ là, anh kiêu ngạo quen rồi, giờ không muốn hạ thấp mình xuống thôi đúng không?”
Giang Trì: “...”
Mỗi câu mỗi chữ của Bạch Vi đều như đâm vào lòng anh.
Bạch Vi nói tiếp: “Điều kiện của bác sĩ Giang rất tốt, thật ra tôi rất hy vọng hai người sẽ ở bên nhau. Cố Tương luôn nói rằng cậu ấy muốn độc thân cả đời, sống cô độc suốt quãng đời còn lại... Nhưng, nếu được lựa chọn, có cô gái nào lại không muốn có một người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh mình chứ. Nếu như anh có ý với cậu ấy... vậy thì tôi hy vọng bác sĩ Giang hãy đối xử tốt với cậu ấy, đừng làm cậu ấy bị tổn thương... Cậu ấy đã phải chịu khổ rất nhiều khi còn nhỏ, tôi hy vọng bác sĩ Giang sẽ là bến đỗ khổ tận cam lai của cậu ấy, chứ không phải là họa vô đơn chí.”
***
Trong xe rất yên tĩnh, Bạch Vì đã đi về, Giang Trà lái xe đưa Cố Tương về nhà.
Trên xe lúc này chỉ có hai người.
Giang Trà lái xe, Cố Tương ngồi ở ghế phụ lái nghịch điện thoại. Xe dừng ở ngã tư, Giang Trí không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Tương, những lời nói của Bạch Vi lại vang lên trong đầu anh.
Vào lúc này, trong Cố Tương rất vô
tu.
Cô luôn có thể giấu rất sâu những
chuyện không vui của mình, khiến
người khác không nhìn ra được.
Giang Trà bỗng lên tiếng: “Em nghĩ
như thế nào về chuyện tổ chức hôn
lē?"
Cố Tượng nghe anh hỏi như vậy thì
bảo: “Bạch Vi chỉ nói đùa thôi, anh
đừng để ý. Hai chúng ta không cần
thiết tổ chức hôn lễ đâu! Dù sao
cũng không định ở với nhau cả đời.”
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh hỏi:
“Vậy thì cô Cố dự định sau này sẽ
sống trọn đời với ai?” “Tôi sống một
mình là được rồi!” Cố Tương nói:
“Tại sao anh lại hỏi như vẬy”.