Tô Vãn bị giật nảy mình trước sự lạnh lùng đột ngột của Giang Trì.
Rõ ràng nhìn Giang Trà trông rất hiền hòa, nhưn5g ánh mắt lại lạnh lùng như muốn nuốt sống bạn.
Giang Tri ung dung nói: “Nếu bà Dương không phục thì đi làm kiểm 6tra thương tổn rồi đi kiện vợ tôi đi! Nếu cô cảm thấy cần thiết phải làm như thế, chúng tôi cũng vui lòng hầu thôi.”
7
Tô Vãn: “...”
Cô ta vốn muốn áp đảo tinh thần Giang Trí, nhưng không ngờ Giang Trì chẳng hề để mình bị đẩy đi4 lòng vòng, anh hoàn toàn khinh thường cô ta.
Giang Trì cũng lười tiếp tục nói nhảm với Tô Vãn, anh đi thẳng vào 8phòng bệnh.
Kiểm tra qua một lượt cho ông cụ Dương xong, anh ta làm luôn.
Trước khi tan làm, Bạch Vi hỏi Cố Tương: “Tôi đi ăn không?” Thấy mặt Cố Tương vẫn còn sầm si, cô ấy biết Cố Tương rất tức giận với Tô Vãn, nên muốn dỗ dành cổ.
Cố Tương hỏi: “Ăn cái gì?”
Bạch Vi: “Lẩu bò nhé? Tối nay bố mẹ tớ không có nhà, tớ có về cũng chỉ ăn một mình thôi.” Cố Tương nhìn Bạch Vi, đáp: “Ừ được.”
Cô và Bạch Vi rất thân thiết với nhau, tất nhiên cô thà đi ăn cùng bạn mình hơn là trở về nhà họ Giang ăn tối.
Trước kia, lúc Bạch Vi chưa chia tay với Hạ Văn Hiên, vì Hạ Văn Hiên luôn bận rộn nên Cố Tương và Bạch Vi cũng thường xuyên ở bên nhau.
Có đôi khi Cố Tương cảm thấy, nếu cô là đàn ông thì tốt quá! Như thế cô có thể ở bên cạnh Vi Vi! Vi Vi cũng sẽ không vì quá hiền lành mà bị gã đàn ông cặn bã kia bắt nạt.
Cả hai thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại di động của Cố Tương đột nhiên đổ chuông.
Cô liếc nhìn, hóa ra là Giang Trà gọi tới.
Cố Tương hơi bất ngờ, cô tiếp điện thoại: “A lô.”
Cô và Giang Trì rất ít khi gọi điện thoại cho nhau, trừ khi là có việc.
“Em về nhà chưa?” Giang Trì hỏi.
Cố Tương đáp: “Vẫn chưa... Tôi định đi ăn với Bạch Vi xong mới về.” Giang Trà hỏi: “Hôm nay em đánh Tô Vãn?”
Cố Tương sửng sốt, “Làm sao anh biết? Cô ta nói với anh?”
Cố Tương không ngờ rằng chuyện này lại đến tại Giang Trà nhanh như vậy.
Đánh nhau không phải là chuyện vẻ vang gì. Để Giang Trì biết, với tính cách của anh chưa biết chừng lại nói ra câu gì chọc giận cô cũng nên.
Giang Trì bảo: “Cô ta và chồng đến bệnh viện tìm tôi cáo trạng, tôi có thể không biết sao?”
“Tôi muốn đánh thì đánh thôi.” Cố Tương nói: “Ai bảo cô ta chạy đến trước mặt tôi gợi đòn, lại còn muốn mua cửa hàng của tôi! Cô ta tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm à.”
Mới vừa rồi Cố Tương còn đang suy nghĩ, rất có thể Tô Vãn sẽ chạy tới trả thù cô, nhưng không ngờ cuối cùng cô ta lại đi cáo trạng với Giang Trí! Giang Trì nghe cô nói năng hung dữ như thế thì tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của cô... trông giống như một con hổ con đang giận dữ, gặp ai là cắn người đó...
Ngồi trong xe, anh không khỏi nở nụ cười, anh hỏi Cố Tương: “Em đi ăn ở đâu?”
“Làm sao vậy, anh muốn qua đây à?” Cố Tương hỏi: “Anh tan làm rồi?”
“Tan rồi.” Giang Trà nói: “Tôi đến tìm em nhé.”
“Tan làm rồi sao anh không về nhà luôn mà đến chỗ tôi làm cái gì?”
“...” Giang Trà vuốt nhẹ phần mi tâm, nhớ tới lời Cố Tương nói sáng hôm qua, bốn chữ “tôi muốn gặp em” vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Anh cũng không biết tại sao, kể từ khi chia tay cô vào buổi chiều, trong đầu anh luôn xuất hiện bóng dáng của cô.
Sau khi tan làm, cuộc điện thoại đầu
tiên cũng là gọi cho cô.
Không đợi anh nghĩ ra lý do, Cố
Tương đã nói: “Tôi đang ở cửa
hàng, anh qua đây đi. Chúng tôi sẽ
chờ anh.” Thêm một người cùng ăn
cơm cũng vui hơn một chút, nếu
không cố và Bạch Vi chỉ có hai
người cũng không ăn được bao
nhiều đồ ăn. Giang Trì nghe xong
thì nở nụ cười, “Được.”
Bệnh viện của anh cách nơi này
không xa, chẳng bao lâu đã lái xe
đến nơi.
Lúc Giang Trà tới, Cố Tương và
Bạch Vi đang đứng đợi ở bên .đường