Cố Tương liếc nhìn Mạnh Nghiên đang xen vào chuyện của người khác, sau đó đành nói với Giang Trì: “Vậy em đi trước nhé!”
“Ừ”
Cố Tương đứng lên bước ra ngoài. Cô nhanh chóng ra khỏi cửa và đi theo chân của mọi người.
Thấy Cố Tương đi rồi, Mạnh Nghiên cũng 0không đi theo, ánh mắt cô ta rơi vào người Giang Trì, “Anh rể không đi à?”
Giang Trì nhắm mắt lại, không để ý đến cô ta.
Ch3ú Đô đi tới, lấy chăn đắp lên đùi Giang Trì Vì sợ anh bị lạnh.
Thấy Giang Trì không để ý đến mình, Mạnh Nghiên ngồi xuống ghế sô ph2a, nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của Giang Trì, cô ta cảm thấy Giang Trì là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!
Chú Đô liếc nhì0n Mạnh Nghiên và hỏi: “Cô Mạnh không đi xem nhà sao?”
Mạnh Nghiên trả lời: “Mệt lắm, hôm qua tôi đã đi cả ngày nên không thể đi đượ9c nữa.”
Đây là một cơ hội hiếm hoi để được ở cạnh Giang Trì, Mạnh Nghiên muốn ở lại đây ngắm nhìn anh.
Chú Đô cũng không tiện đuổi Mạnh Nghiên đi nên đành mặc kệ cô ta.
Một lát sau, Mạnh Nghiên đi uống nước, cô ta cũng rót cho Giang Trì một cốc và bảo: “Anh rể uống nước đi.” Giang Trì vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Mạnh Nghiên chủ động bắt chuyện với anh, cô ta hỏi: “Anh rể, anh cảm thấy khá hơn chưa? Lúc anh bị thương, em luôn muốn đến thăm anh nhưng chị em không cho em gặp anh”
Chú Đô đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ cố gắng lấy lòng Giang Trì của Mạnh Nghiên mà thấy thật xấu hổ...
Cách xa như vậy mà ông ấy còn cảm thấy xấu hổ, nhưng Mạnh Nghiên dường như không hề cảm thấy một chút nào.
Xem nhà cũng không mất quá nhiều thời gian, bọn họ thích ngay căn nhà đầu tiên nên sau đó quay về luôn.
Cố Tương đi tới, nhìn thấy Mạnh Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha cạnh Giang Trì và nói chuyện với anh, Giang Trì ngồi im từ đầu đến cuối, không biết có phải đã ngủ rồi hay
không.
Cố Tương liếc Mạnh Nghiên, cô hỏi: “Sao cô không đi?”
Mạnh Nghiên gọi Cố Tương đi, còn mình thì lại ngồi đây quấy rối Giang Trì.
Cố Tương phát hiện, cho đến bây giờ mà Mạnh Nghiên vẫn chưa thực sự từ bỏ ý đồ.
trước mặt Giang Trì, Mạnh Nghiên cũng không dám huênh hoang, cô ta nói: “Em thấy mệt nên không đi, mọi người xem được nhà chưa?”
Cố Tương không trả lời mà ngồi xuống bên cạnh Giang Trì.
Giang Trì đắp chăn, Cố Tương vừa ngồi xuống thì anh đã mở mắt, trông hơi lười biếng, còn tiện thể ngáp một cái, nhìn dáng vẻ này thì vừa rồi anh thật sự ngủ sao?
Cố Tương đương nhiên yên tâm với Giang Trì. Cô biết anh chẳng có ý tưởng gì đối với Mạnh Nghiên cả. Tiếc rằng Mạnh Nghiên rất tự tin, cô ta chưa từ bỏ ý đồ đối với Giang Trì. Mạnh Nghiên luôn cảm thấy Giang Trì sắp yêu mình đến nơi rồi.
Giang Trì dịu dàng nói: “Về rồi à”
Anh rất dịu dàng khi nói chuyện với Cố Tương.
Thấy Mạnh Nghiên ở đây, Cố Tương không được thoải mái cho lắm, vì vậy thái độ của cô có vẻ lạnh nhạt, đến cả nụ cười cũng không nặn ra được, “Mẹ cảm thấy căn nhà đó không tồi nên mới trở về”
Giang Trì vẫn dịu dàng như cũ: “Vậy em cảm thấy thế nào?”
“Em cũng thấy nó đẹp” Cố Tương thờ ơ, “Chỉ là hơi phí tiền”
Mạnh Nghiên ngồi bên cạnh, thấy
Giang Trì đã tỉnh dậy, lại nghe họ
nói về chuyện mua nhà thì chủ động
xen vào: “Anh rể, thật ra em nghĩ
không cần mua đầu, căn nhà trước
đó của anh cũng rất tốt, anh và chị
em ở là đủ rồi. Mua nhiều nhà như
vậy thì dọn dẹp cũng phiền lắm”
Cố Tương không muốn nhà là một
chuyện. Nhưng bây giờ nghe Mạnh
Nghiên nói lại là một chuyện khác.
Cô liếc nhìn Mạnh Nghiên, “Có liên
quan gì đến cô sao?”
Mạnh Nghiên giả vờ yếu đuối, “Em
chỉ cảm thấy anh rể đối xử tốt với
chị, chị cũng nên biết điều một chút.
Còn nữa, thái độ của chị với anh rể
có quá đáng quá không, anh rể nói
chuyện dịu dàng như vậy, chị lại lên
mặt với ai thế?