Cố Tương không phải người vô tình như vậy.
Giang Trí nhìn Cố Tương từ đầu đến chân, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, “Thật à? Sao anh lại thấ5y không đáng tin nhỉ? Ngày nào em cũng giả vờ tỏ ra có trách nhiệm trước mặt người nhà anh, vậy mà vừa gặp chuyện là đã muốn đi rồi! Nếu có mộ6t ngày anh thật sự bị bệnh nan y, chắc em cũng chẳng đến thăm anh đâu.”
Bây giờ anh đang tức giận nên nhìn cô bằng ánh mắt đầy thành k7iến.
Cố Tương trấn an: “Chắc chắn là không đâu.”
Cô thực sự rất cảm động khi nghĩ đến chuyện Giang Trà nói giúp cho mình ở trư4ớc mặt mẹ anh.
Cố Tương nhận ra rằng, cho dù bình thường mồm mép Giang Trí có đáng ghét thế nào, nhưng mỗi khi cô gặp chuyện, anh đều 8khiến cô có cảm giác an tâm.
Bởi vì trước đây ở nhà, chỉ cần cô làm sai chuyện gì khiến mẹ không vui, bà ta sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Mạnh.
Vậy cho nên, bây giờ khi đến nhà họ Giang, Cố Tương nghĩ rằng họ cũng giống như vậy... Nhưng Cố Tương phát hiện... hình như không phải như thế
Hóa ra trên đời này, không phải ai cũng muốn xua đuổi cô như Lê Giai Âm.
Hai ngày sau.
Giang Trà muốn xuất viện, mặc dù vết thương vẫn chưa lành nhưng điều kiện trong bệnh viện không thể bằng được ở nhà, nên anh quyết định về nhà dưỡng thương.
Bà Giang và Giang Phong đều đến đón anh xuất viện, Mọi thứ trong phòng bệnh gần như đã thu dọn xong, bà Giang nói với Cố Tương: “Con giúp Giang Trà thay quần áo, mẹ sẽ chờ con ở bên ngoài.”
Giang Phong đi làm thủ tục xuất viện, mà những việc như thay quần áo đầu thể để bà Giang làm được!
Cố Tương và Giang Trí là vợ chồng, cho nên tất nhiên cô sẽ phải làm loại chuyện này.
Nghe bà Giang nói mà Cố Tương cảm thấy da đầu hơi tê dại, cô liếc nhìn Giang Trà đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt anh rất hờ hững và Giang Trí đã giữ dáng vẻ này được hai ngày rồi, Cố Tương chưa từng thấy người nào giận lâu như vậy.
Có lẽ Giang Trí thật sự quá tức giận, cho nên dù Cố Tương đã dỗ dành nhưng anh vẫn chưa nguôi giận.
Cố Tương là người rất được chăng hay chở, anh tức giận, cô dỗ không được là sau đó chẳng thèm dỗ luôn.
Lúc này, nghe bà Giang nói thế, Cố Tương bèn cầm lấy quần áo của Giang Trọ rồi đi tới bên cạnh giường, cô nói: “Đứng dậy, thay quần áo.”
“Anh không muốn em giúp.” Giang Trí lại lên cơn.
Cố Tương : “Em đã giải thích với anh rồi mà anh vẫn còn giận à? Mẹ đang ở ngay bên ngoài, anh muốn để người khác giúp thay quần áo hả? Em thì chẳng sao. Nhưng nếu như thể mẹ sẽ biết chúng ta không ở chung với nhau!”
Đến lúc đó với tính cách của bà Giang, chắc bà ấy sẽ lại nhìn chằm chằm hai người.
Giang Trà liếc Cố Tương một cái, sau đó mới xuống giường. Cổ Tượng đứng ở trước mặt Giang Trà và cởi từng chiếc cúc trên áo bệnh nhân của anh...
Giang Trà đứng yên, thật sự là bởi vì vết thương của anh không thoải mái nên mới cần người giúp thay quần áo.
Anh đứng yên lặng nhìn Cố Tương , lúc cởϊ qυầи áo cho anh, cô làm rất nghiêm túc.
Bởi vì khoảng cách gần, hơi thở của
cô như đang phả vào ngực anh...
Nhìn dáng vẻ của Cố Tương , Giang
Trí cảm thấy cơ thể mình trở nên
căng thẳng.
Cô cởi cúc áo cho anh, ánh mắt rơi
vào vết thương được cuốn một lớp
băng gạc trên lưng anh... Thật ra đây
là lần đầu tiên trong mấy ngày qua
cô được nhìn thấy vị trí bị thương
của Giang Trí .
Cô rất muốn tháo băng gạc ra xem
vết thương như thế nào, nhưng cuối
cùng vẫn nhịn được. Giang Trí nhìn
cô chăm chú, anh đang suy nghĩ
lung tung thì nghe thấy Cố Tương
hỏi: “Có đau không?” Giang Trà hơi
khựng lại, thấy cô nhìn chăm
chằm chằm
vào vết thương của mình. Dù đã nói
là không để ý đến Cố Tương , nhưng
khi thấy ánh mắt lo lắng của cô thì
anh vẫn không nhịn được mà đáp:
“Không sao.”