Cố Tương nhìn anh, “Tại sao anh lại tức giận?”
Giang Trà ủ rũ nói: “Bởi vì anh cảm thấy mình đã nhìn nhầm người.”
Trong một tích5 tắc vừa rồi, Giang Trí thật sự có cảm giác mình yêu nhầm người!
Anh tốt với cô như vậy, chiều có đủ điều, khi gặp chuyện thì điều đầu 6tiên nghĩ tới là che chở cô, nói đỡ cho cô ở trước mặt mẹ mình.
Cô thì hay rồi!
Khi vừa gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là7 thu người vào trong cái vỏ ốc của mình.
Cô nói hai chữ rời đi quá dễ dàng!
Cố Tương không hề nghĩ đến anh!
Giang Trí đ4ã móc tim móc phối ra lâu như vậy, chỉ vì người phụ nữ không có lương tâm này! Khi quyết định rời đi, cô không hề nghĩ đến lập trường của anh. 8
Cổ Tượng hiểu rằng Giang Trí tức giận là vì cô nói muốn rời đi.
Cố Tương nhìn Giang Trí , “Chẳng phải em đã nói chỉ là hiểu lầm rồi à? Trông mẹ nghiêm túc như vậy, em cứ tưởng mẹ sẽ đuổi em đi! Em đến nhà họ Giang chưa lâu, mặc dù chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng em cứ cảm thấy giống như nhà anh dùng tiền mua em vậy. Bây giờ nếu gia đình anh muốn em đi, chắc chắn em sẽ không khóc lóc van xin đòi ở lại đâu.”
Giang Trí nhìn Cố Tương , ánh mắt anh càng ngày càng trầm xuống.
Khi Cố Tương nói chuyện, thái độ rất thành khẩn, anh nhớ đến mối quan hệ giữa hai người, có vẻ như...
Cố Tương giải thích: “Với cả, đêm qua em cứ nằm trằn trọc mãi vì nghĩ đến chuyện này. Thật ra em rất không nỡ rời xa anh.” Giang Trà liếc mắt nhìn Cố Tương, nhớ lại tối hôm qua cô chủ động đòi ôm anh, chẳng trách cô lại khác thường như vậy, chắc khi đó cô vừa biết chuyện!
Cố Tương nói rằng cô không nỡ xa anh, Giang Trí thực sự tin tưởng điều đó!
Nhưng Giang Trà vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Cố Tương bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Bởi vì nếu thích cô, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Giang Trí nhớ lúc Cố Tương buồn bã uống say, cô nắm lấy tay anh và bảo đừng rời xa cô. Mặc dù lúc đó Cố Tương say rượu, nhưng vẫn đáng yêu hơn nhiều so với cái người hiện giờ đang ở trước mặt anh.
Thấy Giang Trí không tức giận nữa, Cố Tương tiếp tục nói: “Thật ra em cũng phải chịu rất nhiều áp lực, bây giờ bên ngoài đang lan tràn những lời đồn đó. Anh là Phó Viện trưởng, em là vợ của anh, những lời đồn đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Mọi người đều nói em ruồng rẫy người thân, anh mà che chở em, người khác sẽ nghĩ rằng anh...”
Cố Tương có như thế nào cũng không quan trọng, cô chỉ là một người bình thường, đâu cần phải để ý những điều này?
Nhưng Giang Trí ...
Danh tiếng đối với một người như anh quan trọng biết bao!
Mặc dù cô không biết Giang Trí trước đây, nhưng qua lời kể của Hạ Văn Hiên, Cố Tương biết anh là một người rất yêu nghề và có danh tiếng tốt như thế nào.
Cố Tương không muốn anh trở
thành chủ đề bàn tán của người khác
vì bản thân cô.
Giang Trà sầm mặt, “Trong mắt em,
việc hai người ở bên nhau chỉ mỏng
manh như vậy thôi sao?. Gặp một
chút vấn đề là anh sẽ bỏ em ngay à?
Là người hay bác sĩ, anh đều không
thẹn với lương tâm, vậy cần gì phải
quan tâm người khác nói thế nào?
Nhưng còn em.”
Anh nghiêm túc nhìn Cổ Tượng,
“Khi gặp chuyện, điều đầu tiên em
nghĩ đến không phải là trao đổi với
anh... mà là tìm cách trốn tránh. Ở
những chuyện khác em rất dũng
cảm, nhưng chỉ có chuyện này thì lại
không, anh cử như một công cụ mà
em có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào vậy.
Hôm nay, em muốn ra đi chỉ vì
người khác nói vài câu, vậy sau này
thì sao? Nếu sau này người ta nói
chồng em bị chẩn đoán mắc bệnh
nan y, chắc em sẽ quay đầu chạy và
bỏ mặc sự sống chết của anh hả?”
“ ” Cố Tương kinh ngạc trợn to
mắt, cô cảm thấy anh đang vu oan
cho mình, “Tại sao anh lại có thể nói
mình như vậy? Hơn nữa anh đang bị
thương, chẳng phải em ngày nào
cũng ở bên cạnh anh đấy à? Em vẫn
chưa đủ tốt với anh hả? Nếu anh gặp
chuyện, chắc chắn em sẽ ở bên cạnh
anh. Đương nhiên em hy vọng anh
không bao giờ gặp phải loại chuyện như vậy.”