Cố Tương cởi bộ quần áo bệnh nhân ra khỏi người anh, sau đó cầm lấy chiếc áo sơ mi rộng rãi ở bên cạnh mặc vào cho anh.
Cố Tương thì rất ngh5iêm túc mặc quần áo cho anh, nhưng người nào đó không biết đã nghĩ đi chỗ nào rồi. Cô vừa cài xong chiếc cúc thứ hai thì Giang Trí đột nhiên kéo cô6 vào lòng.
Cố Tương không ngờ anh lại ôm mình, vì không kịp chuẩn bị nên cô đυ.ng vào ngực Giang Trà, cô ngẩng đầu lên nhìn thì đúng lúc bắt7 gặp cái cằm rắn rỏi của anh. Hai ngày qua ở trong bệnh viện nên Giang Trà không quá để ý đến hình tượng của mình, chỗ cắm có một ít râu lún phún. 4
Cố Tương nhìn anh và hỏi: “Anh làm gì thế? Chẳng phải anh không để ý đến em à?”. Đột nhiên lại như thế này, Cố Tương nhận ra mình thật sự k8hông thể hiểu nổi Giang Trí .
Thật ra Giang Trí đã bớt giận rồi, nhưng vẫn xụ mặt nói: “Nếu anh dễ dàng tha thứ cho em như thế, em sẽ chẳng bao giờ nhớ được lâu. Sau này không được phép như vậy nữa, nghe không?”
Cố Tương cúi đầu, cảm giác mặt mình hơi nóng, cô nhở bà Giang vẫn đang ở bên ngoài, nếu bà mà đẩy cửa bước vào...
Cố Tương vội nói: “Anh mau buông em ra, mẹ sắp vào rồi.”
“Vào thì vào, sợ cái gì?”
Bởi vì hai ngày vừa rồi giận dỗi Cố Tương nên anh không ôm cô một cái nào, bây giờ cô ở ngay trước mặt, Giang Trí thực sự không thể nhịn được. Cố Tương nói: “Anh không sợ nhưng em sợ.”
Da mặt Giang Trí dày, nhưng Cố Tương không giống anh...
Đến lúc đó để mọi người nhìn thấy, người xấu hổ sẽ là cô.
Giang Trà ôm Cố Tương vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô... Ngoài cửa vang lên tiếng Giang Phong, “Mẹ.”
Bà Giang nói: “Mẹ bảo Cố Tương thay quần áo cho Giang Trí, chắc cũng xong rồi.”
Nghe thấy vậy, Cố Tương vội vàng đẩy Giang Trà ra và không cho anh cơ hội hồn mình.
Áo đã mặc xong, giờ là đến quần. Bà Giang và Giang Phong đứng nói chuyện ở ngoài cửa, Cố Tương cầm quần, cô nhìn Giang Trí , hỏi: “Anh có thể tự thay không?”
Thay áo thì không sao nhưng thay quần thì, nghĩ lại vẫn hơi xấu hổ. Hai ngày qua Giang Trà đều tự đi vệ sinh, Cố Tương thầm nghĩ chắc không có vấn đề gì.
Nhưng cô vừa hỏi xong, Giang Trí lại trả lời: “Không thể.”
“...” Cố Tương trừng mắt, “Anh đủ rồi nha!” Rõ ràng anh đang cố tình gây khó dễ cho cô.
Giang Trà nhoẻn miệng cười, “Bây giờ em không sợ mẹ biết à?”
Rõ ràng vừa rồi cô chủ động giúp anh thay quần áo. Giang Trí nhìn ra cửa và ra hiệu rằng mẹ đang đứng bên ngoài.
Cổ Tượng cảm thấy thái dương mình nổi gân xanh, nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Giang Trà, cô nói: “Rõ ràng anh có thể thay quần, vậy mà còn bắt em làm. Được rồi, thay thì thay, anh dám cởi, chẳng nhẽ em không dám nhìn?”
Cửa phòng bệnh được mở ra, Cố Tương và Giang Trà bước ra ngoài.
Bà Giang nhìn Giang Trà đã thay xong quần áo, bèn hỏi: “Xong rồi hả?” Cố Tương gật đầu, “Dạ.”
Cô cũng không nhìn Giang Trí . Vừa rồi lúc thay quần cho anh không cảm thấy gì, bây giờ thay xong rồi, cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bởi vì Cố Tương chưa bao giờ gần gũi một người đàn ông đến thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cặp chân của anh bên dưới lớp vải quần...
Không giống như phụ nữ, đàn ông
có nhiều lông ở chân hơn, nghĩ đến
đây, mặt cô nóng lên. Cô cứ nhìn
thứ gì vậy trời?
Giang Phong nói với Giang Trí :
“Xong hết thủ tục rồi, bây giờ có thể
đi về, nghĩ đến về nhà có vui
không?”
Giang Trí : “Ừ.”
Chú Đỗ đi vào kiểm tra xem còn đồ
đạc nào chưa mang đi không, cả gia
đình ra khỏi bệnh viện, xe đã dùng
trước cổng, Giang Phong bảo tài xế
ra xe sau, còn mình tự ngồi vào ghế
lái, cả bốn người cùng nhau ngồi
trên một chiếc xe.