Ông Mạnh khó thở, nói xong còn ho hai tiếng. Mạnh Nghiên nhìn thấy bố thì vội vàng đỡ lấy ông ta, “Bố...”
Nhìn gia đình ba người5 đang bảo vệ lẫn nhau kia, Mạnh Viễn Châu cảm thấy rất mỉa mai, đó cũng là lý do khiến anh không thích cái nhà này, và Cố Tương cũng vậ6y!
Cả Mạnh Viễn Châu hay Cố Tương đều không giống một phần của cái gia đình này, dường như chỉ có ba người kia mới là một gia đ7ình hoàn chỉnh vậy.
Thật sự rất buồn cười!
Nhưng Mạnh Viễn Châu không quá đáng đến mức đánh cả bố mình. Anh thậm chí cò4n không đυ.ng vào Lê Giai Âm. Là một con người, Mạnh Viễn Châu vẫn phải có những đạo đức tối thiểu nhất.
Mạnh Viễn Châu nói: “Ch8ính vì có ông dung túng nên cô ta mới dám làm tổn thương Cố Tương như thế.”
Ông Mạnh nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Nghiên, ông cũng biết Mạnh Nghiên đã làm gì mới khiến Mạnh Viên Châu tức giận như vậy.
Ông Mạnh vừa yêu vừa hận đứa con gái này, nhưng ông không thể làm gì nó được, dù sao cũng là con ruột, nó hư hỏng thì đành phải về dạy dỗ lại thôi. Mạnh Nghiên ấm ức ôm tay ông Mạnh, “Rõ ràng là chị ta bắt nạt con, con đi đưa canh cho anh rể, chị ta còn sai người ném vào thùng rác. Trước đó con với mẹ đi xin lỗi, chị ta còn ép mẹ quỳ xuống. Vậy mà bố còn giúp chị ta!”
Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt Mạnh Nghiên cũng trào ra. Mạnh Nghiên nói: “Nếu không phải Cố Tương rất quá đáng, con đầu nói chị ta chứ. Cái này đều trách con được?”
Nhìn Mạnh Nghiên khóc lóc thảm thiết như vậy, Mạnh Viễn Châu cười hỏi: “Cô ấy như vậy mà gọi là quá đáng à?”
Mạnh Viễn Châu biết Cố Tương là người ngoài lạnh trong ấm, trông cô có vẻ lạnh lùng nhưng lại làm mọi thứ có thể cho nhà họ Mạnh, nếu không Cố Tương hoàn toàn có thể bỏ mặc nhà họ Mạnh và bọn họ đã phá sản từ lâu rồi.
Nhà họ Mạnh vẫn ổn, điều đó chứng tỏ Cố Tương không hề tuyệt tình,
Mạnh Nghiên nhìn Mạnh Viễn Châu, không dám nói lời nào.
Mạnh Viễn Châu cũng lười tranh cãi với Mạnh Nghiên, anh nói thẳng: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ về đây ở.”
Ông Mạnh hơi sửng sốt, “Chẳng phải con không định quay về sao?”
Trước đó ông Mạnh đã sai người mời Mạnh Viễn Châu rất nhiều lần, thậm chí còn tự mình gọi điện thoại nhưng anh vẫn không trở về.
Cố Tương đứng ngoài cửa, cô rất ngạc nhiên khi nghe thấy quyết định này của Mạnh Viễn Châu, anh ấy đã không quay về nhà rất nhiều năm rồi! Mạnh Viễn Châu bước đến ngồi xuống ghế sô pha, “Tôi là con trai duy nhất của nhà họ Mạnh, sau này tất cả mọi thứ sẽ là của tôi, tại sao tôi lại không về chứ? Nếu tôi không về, chẳng nhẽ lại để đứa con hoang này được lợi à?”
Anh nói xong thì liếc mắt nhìn Mạnh Nghiên, Mạnh Nghiên: “..”
Hóa ra anh trai cô ta về để chia tài sản à?
Mặc dù mọi thứ trong nhà vốn là để cho anh trai, nhưng bố cũng đã chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho cô ta rồi, nhà cửa cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần kết hôn, Mạnh Nghiên sẽ có tất cả mọi thứ.
Mạnh Viễn Châu nói: “Từ giờ trở đi, mẹ con các người đừng mơ tưởng lấy được một xu nào từ nhà họ Mạnh.”
“Mạnh Viễn Châu, con quá đáng quá rồi đấy!” Lê Giai m nhìn Mạnh Viễn Châu, cuối cùng bà ta cũng không thể kìm được nữa, bây giờ người có tiếng nói trong nhà là chồng bà ta, vì vậy hai mẹ con muốn gì được đấy.
Mạnh Viễn Châu mà quay về thì làm gì có phần của hai mẹ con bà ta?
Mạnh Viễn Châu nói: “Chẳng phải bà bảo Cố Tương không nhận người thân sao? Tôi muốn để bà biết thế nào mới là không thèm nhận người thân!”
Mạnh Viễn Châu không thèm những
thứ này, nhưng cũng không muốn
người khác được lợi.
Khi Mạnh Viễn Châu ra khỏi nhà,
anh thấy Cố Tương đang đứng ở cửa
tránh mưa. Hôm nay trời mưa, cô
mặc một chiếc áo khoác lông xù nhỏ
nhắn trông rất đáng yêu, Cổ Tượng
đứng đó như thể đang đợi Mạnh
Viễn Châu, khiến vẻ mặt căng thẳng
của anh cũng thả lỏng ra.
Mạnh Viễn Châu đi tới, “Sao em lại
ở đây?”
Cố Tương nhìn anh và bảo: “Em
định về tìm bọn họ hỏi một chút,
nhưng... Em phát hiện anh đã dạy
cho họ một bài học rồi.”