Lê Giai Âm sững người một lúc, bà ta liếc nhìn Mạnh Nghiên, Mạnh Nghiên chột dạ cúi đầu,
Tối hôm qua khi quay về, Mạnh Nghi5ên đã kể với bố rằng Cố Tương bắt nạt mình, nhưng ông Mạnh không những không giúp Mạnh Nghiên mà còn mắng cô ta một trận, ông bảo 6Mạnh Nghiên sau này đừng đi tìm Cố Tương và gây thêm phiền phức cho cô nữa.
Làm sao Mạnh Nghiên có thể nhẫn nhịn được?
Con khốn Cố Tương đó, nếu không có nhà họ Mạnh thì làm sao nó có thể được nhà họ Giang coi trọng?
Bây giờ Cố Tương đế4n nhà họ Giang làm mợ chủ rồi là không thèm nhận người thân nữa, lại còn cậy thế nhà họ Giang để bắt nạt cô ta, Mạnh Nghiên sẽ khô8ng để Cố Tương được như ý.
Vì tức giận, Mạnh Nghiên đã tung chuyện Cố Tương ép mẹ phải quỳ ra ngoài.
Cố Tương không có thân phận, cũng không có chỗ dựa, việc cô được vào nhà họ Giang đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc rồi, lại thêm sự việc gần đây ở bệnh viện khiến Giang Trí rất được chú ý.
Bây giờ em gái ruột đến vạch mặt chị gái mình, mọi người đương nhiên sẽ cảm thấy Mạnh Nghiên không nói dối và họ sẽ vô cùng chán ghét, khinh bỉ Cố Tương.
Mà thực tế thế giới này chính là như vậy, khi bạn nổi bật lên và có được thứ mà người khác không có được, bọn họ sẽ tìm mọi cách để bới móc khuyết điểm của bạn.
Bây giờ vất vả lắm mới nghe được những tin này, bọn họ sẽ chẳng quan tâm nó đúng hay sai, dù sao cứ mắng Cố Tương là được rồi!
Cổ Tượng có hắt hủi người thân hay không không quan trọng, quan trọng là cô chẳng có chỗ dựa nào, cũng giống như những người bình thường khác, vậy mà lại có thể được vào làm dâu nhà họ Giang!
Không mắng chửi cô thì mắng ai!
Buổi sáng thức dậy, thấy tất cả mọi người đều mắng Cố Tương, trong lòng Mạnh Nghiên cảm thấy rất vui vẻ.
Cố Tương cho rằng mình bây giờ không sợ trời không sợ đất, người khác không làm gì được cô ta sao?
Mạnh Nghiên muốn xem xem Cố Tương sẽ bị nhà họ Mạnh đuổi ra như thế nào.
Nhưng không ngờ vừa rời giường, Mạnh Nghiên đã thấy Mạnh Viễn Châu đến đây.
Mạnh Viễn Châu nhìn hai mẹ con nhà này và nói tiếp: “Nhà họ Mạnh dựa vào cái gì để có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn? Là Cố Tương đấy! Cô ấy hy sinh hạnh phúc cả đời mình để lấy một người không hề quen biết mới đổi lại được sự yên ổn tạm thời cho nhà họ Mạnh, các người phá hoại cô ấy thì có ích lợi gì?”
Lê Giai m không nói gì.
Sau khi Mạnh Viễn Châu nói ra những lời này, bà ta cảm thấy nhà họ Mạnh bây giờ tràn ngập nguy cơ.
Mạnh Nghiện lên tiếng: “Nhưng việc Cố Tương không nhận người nhà rõ ràng là sự thật. Nếu không có bố, cô ta sẽ không thể vào được nhà họ Giang. Vả lại... Người vốn được vào làm dâu nhà họ phải là em mới đúng.”
Càng nghĩ về điều này, Mạnh Nghiên càng cảm thấy uất ức.
Chính Cố Tương đã cướp đi những thứ thuộc về cô ta! Mạnh Viễn Châu lạnh lùng nhìn Mạnh Nghiên, nghe giọng điệu của cô ta là biết đến giờ vẫn không hối cải, thậm chí còn đang mắng Cố Tương. Mạnh Viên Châu đứng phắt dậy và đi tới trước mặt Mạnh Nghiên, “Cô thử nói lại lần nữa xem!”
Mạnh Nghiên cãi cố: “Là do cô ta!” Mạnh Nghiện thực sự nổi điên!
Thấy Mạnh Viễn Châu giúp Cố Tương như vậy, Mạnh Nghiên lại càng tức.
Cho dù là bố hay anh trai, cả hai đều có cùng họ với Mạnh Nghiên, vậy mà họ lại cứ giúp một người ngoài như Cố Tương , tại sao chứ?
Mạnh Nghiên tức giận đến mức không thèm quan tâm đến cái gì nữa, cùng lắm là bị đánh thôi chứ gì?
Cô ta đã bị đánh một lần rồi, cô ta
muốn nói ra sự căm ghét của mình
đối với Cố Tương .
Mạnh Viễn Châu vung tay về phía
Mạnh Nghiên
Mạnh Nghiễn nhắm mắt lại, nhưng
cái tát này cuối cùng vẫn không
giáng xuống mặt cô ta. Mạnh
Nghiên ngẩng đầu thì phát hiện bố
mình đã cản nó lại.
Ông Mạnh nhìn Mạnh Viễn Châu,
vốn đã tức giận anh, bây giờ cũng
như đổ thêm dầu vào lửa, “Con
muốn lật trời hả! Sáng sớm đã đến
gây chuyện rồi! Sao, lần trước đánh
Mạnh Nghiên mà không bị bố mắng,
bây giờ lại muốn đánh nữa à? Mạnh
Viễn Châu, đánh chết bố luôn đi!”