Lê Giai Âm cực kỳ hưởng thụ sự giàu có mà bây giờ mình được sống, bà ta không chịu được khổ, bây giờ bị Mạnh Viễn Châu cướp đi tất 5cả, chắc bà ta sẽ tức giận đến mức không thể ngủ yên giấc trong một thời gian dài.
Mạnh Viễn Châu hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em chưa.” Chẳng những Cố Tương chưa ăn cơm, tối hôm qua cô còn ngủ không ngon, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này là cô lại7 tức giận.
Thực ra, Cố Tương chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi.
Nhưng Mạnh Nghiên cứ phải làm to chuyện đến 4mức này!
Mạnh Viễn Châu nói: “Đi ăn cơm đi.”
Anh mở cửa xe và để Cố Tương lên xe của mình. Nhân tiện, Mạnh Viễn Ch8âu bảo tài xế lái xe của Cố Tương về bệnh viện.
Trong xe, Mạnh Viễn Châu lái xe, anh liếc mắt nhìn Cố Tương, thấy cô không nói mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, anh chủ động hỏi: “Em đang lo lắng phía nhà họ Giang à?”
Cố Tương : “Không phải. Thật ra cũng không có gì, nếu bọn họ không thích em thì cùng lắm em rời khỏi đó thôi. Không có gì đâu, em đã nghĩ kỹ rồi.”
Thật ra Mạnh Viễn Châu muốn nói rằng, nếu không được thì anh sẽ đến nói chuyện với Giang Phong.
Hơn nữa, có người anh trai như anh làm chỗ dựa, nhà họ Giang cũng không dám đuổi cô đi.
Nhưng nghe Cố Tương nói như vậy, Mạnh Viễn Châu ngậm miệng và nuốt lại những lời định nói.
Nếu Cố Tương đồng ý lựa chọn, Mạnh Viễn Châu thực sự hy vọng cô có thể rời khỏi nhà họ Giang. Tính cách của Cố Tương vốn đã mạnh mẽ, lại không biết đối nhân xử thế, cô vào làm dâu nhà họ Giang, việc phải xử lý mối quan hệ phức tạp giữa người với người trong gia đình đó không hợp với Cố Tương .
Sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh, Cố Tương và Mạnh Viễn Châu tìm một nơi để ăn sáng.
Cố Tương hỏi: “Anh thực sự định trở về nhà à?”
“Ừ.” Mạnh Viễn Châu nói: “Nhà họ Mạnh bây giờ khá khó khăn, để công ty vào tay họ cũng không làm tốt được, mà thỉnh thoảng còn đến tìm em. Sau này anh tiếp quản rồi cũng sẽ giúp em bớt phiền phức.”
Cố Tương : “Tốt quá, tất cả mọi thứ của nhà họ Mạnh vốn thuộc về anh mà.”
Mạnh Viễn Châu: “Tất cả những thứ đó chẳng là gì đối với anh. Nhà họ Mạnh kinh doanh công thương nghiệp, với sự phát triển mạnh mẽ của internet trong những năm qua, không gian sinh tồn của công thương nghiệp bị áp chế chỉ còn lại rất ít. Nhưng anh không muốn nhìn thấy những kẻ đối xử tệ bạc với em được hưởng lợi.”
Nghe những lời này của Mạnh Viễn Châu, Cố Tương rất cảm động, cô liếc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói ra. Trên thực tế, với quan hệ giữa cô và Mạnh Viễn Châu, có vẻ Cố Tương không cần phải nói lời cảm ơn.
Chắc Mạnh Viễn Châu cũng biết cô sẽ rất biết ơn anh.
Cố Tương không tiếp tục đề tài này nữa, cô chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, anh làm về internet, hãy truyền cho em một ít kinh nghiệm đi.”
Nền tảng mà Cố Tương tải video lên gần đây chính là của Mạnh Viễn Châu,
Trước đây Cổ Tượng cảm thấy chủ Mạnh làm ăn rất giỏi, vậy mà Mạnh Viễn Châu lại còn sống sau xô sóng trước, còn ưu tú hơn. Sau khi tiếp quản mọi thứ từ ông ngoại, anh cũng không sống bằng tiền tiết kiệm mà nhanh chóng dựa vào tài năng của bản thân để mở ra một mảnh trời riêng cho mình trên mạng internet.
Mạnh Viễn Châu nói: “Chỉ cần em có hứng thú, anh sẽ giúp em bất cứ lúc nào.”
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Tương đổ chuông, cô nhìn màn hình, hóa ra là Giang Trà gọi đến, Mạnh Viễn Châu cũng nhìn thấy tên người gọi đến, ánh mắt anh tối sầm xuống.
Cố Tương cầm điện thoại lên, bắt
máy và nói: “A lô.”
Lúc cô rời đi, Giang Trí vẫn chưa
thức dậy, Cố Tương đã định quay lại
trước khi anh tỉnh giấc. Giọng
Giang Trí khá nặng nề, anh hỏi:
“Em ở đâu thế?”
“Em đang ăn sáng bên ngoài.” Cố
Tương nói: “Anh muốn ăn gì, em sẽ
mang về cho?”
“Không cần đầu, mẹ mang đến cho
anh rồi. Em ăn xong thì về ngay
nhé, anh có chuyện muốn hỏi em.”